Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Bà Lan lúc ấy mới ngã ngửa: cháu nối dõi vẫn chỉ là ảo vọng

Posted on 21/09/2025 by BTV

“Bồ mới đêm đòi ba lần…”

Tôi vốn không tin vào trực giác cho đến buổi chiều hôm đó.

Đáng lẽ chuyến công tác của tôi kéo dài một tuần, nhưng vì công việc xong sớm, tôi âm thầm về nhà trước dự định một ngày. Trong lòng rộn ràng nghĩ cảnh bất ngờ xuất hiện, chồng tôi – Tuấn – chắc sẽ vui lắm.

Nhưng khi bước đến cổng, tôi khựng lại. Qua khe cửa chưa khép, tiếng cười của chồng vang ra, đầy hãnh diện:

— “Mẹ à, bồ mới của con đúng là khác hẳn. Đêm qua nó đòi ba lần liền! Con chắc phen này mẹ sớm có cháu đích tôn.”

Tôi chết lặng. Tai ù đi. Tay run bần bật nắm chặt vali. Câu nói như lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi.


Người mẹ chồng đồng lõa

Bà Lan – mẹ chồng tôi – cười khoái trá:
— “Thế thì tốt quá còn gì! Con gái nhà này mấy năm cưới mà bụng cứ lép kẹp. Mẹ sốt ruột lắm rồi. Miễn sao có thằng cháu nối dõi, mẹ chẳng cần biết của ai.”

Tôi gục người vào tường. Bao năm làm dâu, tôi đã nhẫn nhịn trước sự soi mói của bà: từ chuyện ăn mặc, nấu nướng đến cả việc tôi hiếm muộn. Tôi đi khắp nơi chữa trị, chấp nhận thuốc men, tiêm chích, chỉ mong có một đứa con cho gia đình yên ổn. Vậy mà, giờ đây, hai mẹ con họ thản nhiên tính chuyện đưa nhân tình về làm dâu, coi tôi như kẻ vô hình.


Cú sốc phơi bày

Tôi hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào. Tiếng cửa vang lên khiến cả hai giật mình. Khuôn mặt Tuấn thoáng biến sắc, còn bà Lan thì sa sầm:
— “Cô… sao về giờ này?”

Tôi nhìn thẳng Tuấn, cố giữ giọng bình tĩnh:
— “Bồ mới? Ba lần? Cháu đích tôn? Anh giỏi thật, Tuấn ạ.”

Anh ta lúng túng:
— “Em… nghe nhầm rồi. Anh chỉ… nói đùa cho mẹ vui thôi.”

Tôi bật cười chua chát:
— “Đùa bằng cách phản bội vợ? Bằng cách sỉ nhục người đàn bà vì anh mà chịu tiêm thuốc, chịu mổ xẻ, chịu bao nhiêu đau đớn để mong có một đứa con?”

Bà Lan chen vào, giọng the thé:
— “Thôi đi! Cô chẳng sinh được thì để người khác sinh. Nhà này cần cháu nối dõi, không cần đàn bà vô dụng.”

Lời nói ấy như tát thẳng vào mặt tôi. Nhưng thay vì gục ngã, tôi thấy máu nóng dồn lên, quyết không để họ giẫm đạp thêm.


Đêm trắng

Đêm đó, tôi thu dọn đồ, ôm lấy từng bộ quần áo, từng kỷ niệm mà lòng quặn thắt. Hình ảnh ngày cưới ùa về: Tuấn từng nắm tay tôi, thề nguyện sẽ đi cùng tôi đến cuối đời. Nhưng thề thốt giờ hóa tro tàn.

Tôi thức trắng, viết đơn ly hôn. Nét chữ run rẩy nhưng dứt khoát. Trong đầu vang lên duy nhất một câu: “Tôi không sống trong ngôi nhà có kẻ phản bội và người mẹ chồng đồng lõa.”


Đối diện buổi sáng

Sáng hôm sau, tôi đặt lá đơn lên bàn. Tuấn nhìn thấy, mặt biến sắc:
— “Em điên à? Chuyện đâu đến mức phải ly hôn. Anh chỉ… lỡ dại thôi.”

Tôi cười gằn:
— “Lỡ dại một lần thì có lần thứ hai. Anh ngoại tình, mẹ anh ủng hộ. Cái nhà này không còn chỗ cho tôi nữa.”

Bà Lan quát lớn:
— “Ly hôn thì ly hôn! Con tôi thiếu gì đàn bà. Bồ nó trẻ, khỏe, đêm nào cũng đòi, sớm muộn cũng có cháu. Còn cô, sống thêm chỉ vướng chân.”

Tôi quay lại, nhìn thẳng bà, giọng lạnh lùng:
— “Bà nói đúng, tôi hiếm muộn. Nhưng ít ra tôi không hiếm liêm sỉ. Bà hãy giữ lấy đứa con trai mà bà tự hào. Rồi sẽ có ngày bà nhận ra, một kẻ phản bội vợ mình thì có thể phản bội bất cứ ai – kể cả chính bà.”


Cái giá phải trả

Sau phiên tòa, tôi chính thức rời khỏi căn nhà đó. Tôi thuê một căn hộ nhỏ, bắt đầu cuộc sống mới, dù vất vả nhưng lòng nhẹ nhõm. Tôi không còn phải nín nhịn, không còn phải sống trong sự khinh miệt.

Tuấn nhanh chóng công khai nhân tình. Người đàn bà ấy trẻ thật, ham hố thật, nhưng chỉ vài tháng sau, cô ta cũng chán cảnh bị ràng buộc với một gã đàn ông chẳng có gì ngoài cái tôi phình to. Tin nhắn, ảnh chụp Tuấn say xỉn, ghen tuông mù quáng lan tràn trên mạng. Anh mất mặt, sự nghiệp cũng tuột dốc không phanh.

Bà Lan ban đầu hân hoan vì nghĩ sắp có cháu đích tôn. Nhưng nhân tình kia bỏ đi trước khi sinh nở. Người đàn bà trẻ ấy chẳng ngu mà trói đời mình với một kẻ bất tài, lại thêm mẹ chồng cay nghiệt. Bà Lan lúc ấy mới ngã ngửa: cháu nối dõi vẫn chỉ là ảo vọng.


Tôi và sự hồi sinh

Tôi dồn sức vào công việc. Có lần, tôi tham gia một dự án cộng đồng hỗ trợ phụ nữ hiếm muộn. Ở đó, tôi gặp những người đồng cảnh ngộ, cùng sẻ chia, an ủi. Tôi dần nhận ra: hạnh phúc không nhất thiết phải đến từ việc làm dâu nhà ai, hay sinh ra đứa trẻ để vừa lòng người khác.

Một năm sau, tôi nhận nuôi một bé gái mồ côi. Ôm con trong vòng tay, tôi thấy cuộc đời mình mở sang một trang mới. Bé gọi tôi là mẹ bằng giọng ngọng nghịu, còn hơn ngàn lần tôi nghe lời thề hứa trống rỗng năm xưa.

Bài viết mới

  • Người chồng doanh nhân “bí ẩn” của diễn viên Khánh Huyền chính thức l:::ộ diệ::n, người khiến mỹ nhân bỏ cả sự nghiệp để Nam tiến nhiều năm qua
  • Tôi lặng người, trong tai chỉ còn văng vẳng chữ “b;::ẩn” mà bà vừa thốt ra để chỉ bố mẹ mình.
  • Bà Lan lúc ấy mới ngã ngửa: cháu nối dõi vẫn chỉ là ảo vọng
  • Tôi viết rằng nếu họ muốn vui thì hãy vui, nhưng đừng coi tôi là đồ bỏ.
  • Vụ xây nhà trên đất người khác ở Hải Phòng: Chủ đất – bà Trần Thị Kim Loan kể hành trình mệt mỏi đòi công lý suốt hơn 1 năm trời

Bình luận gần đây

Không có bình luận nào để hiển thị.

Lưu trữ

  • Tháng 9 2025
  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 5 2025
  • Tháng 4 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024
  • Tháng 9 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×