Bố tá/i h/ôn, gọi tôi về gấp, vừa nhìn thấy m/ẹ k/ế và chiếc bụ/ng b/ầu, tôi tá/i m/ặt bật kh/óc rồi quay đầu b/ỏ ch/ạy thục m/ạng…
Tôi là Nam, sinh viên năm ba đại học. Từ khi mẹ mất 5 năm trước, bố sống một mình ở quê. Tôi cứ nghĩ ông sẽ mãi cô độc, không bao giờ đi bước nữa. Nhưng rồi, một chiều muộn, điện thoại reo.
– Nam, cuối tuần này về ngay nhé, bố có chuyện quan trọng. – Giọng bố trầm và dứt khoát.
Trong lòng tôi bồn chồn. Chuyện quan trọng ư? Bố vốn kiệm lời, chẳng mấy khi gọi điện ngoài việc hỏi han. Cả đêm hôm đó, tôi trằn trọc, chẳng thể chợp mắt.
Sáng thứ Bảy, tôi lặn lội bắt xe về quê. Con đường quen thuộc, từng hàng cây, từng mái ngói cũ kỹ, bỗng khiến tôi thấy xa lạ. Tôi bước nhanh vào sân. Cánh cửa nhà mở ra…Bố đứng đó. Bên cạnh là một người phụ nữ. Tôi thoáng ngơ ngác. Rồi ánh mắt tôi trượt xuống… chiếc bụng – tròn, lớn – như đang cất giấu một bí mật không thể chối bỏ. Tôi lắp bắp, tim đập loạn:
– Không… không thể nào…
Người phụ nữ ấy ngẩng lên. Và tôi chết sững. Đó là Lan. Lan – bạn học cũ. Lan – người con gái mà suốt những năm cấp 3, tôi đã thầm thương trộm nhớ, nhưng chưa một lần dám nói.
Chân tôi khựng lại, đầu óc quay cuồng. Cảnh tượng trước mắt như xé nát tôi thành từng mảnh nhỏ. Bố định bước lên, miệng ấp úng:
– Con… để bố nói…
Nhưng tôi không nghe nổi. Nước mắt dâng tràn, tôi quay đầu bỏ chạy, mặc cho tiếng gọi xé lòng của bố phía sau.
Tôi chạy thẳng ra bờ sông, nơi tuổi thơ từng thả diều, từng ngồi với mẹ những chiều mát. Ngồi sụp xuống, tay ôm đầu, tôi gào lên trong vô vọng. Tại sao lại là Lan? Người mà tôi từng mơ hồ nghĩ đến suốt thanh xuân giờ lại đứng bên bố tôi, mang trong mình giọt máu của ông.
Trời nhá nhem, bố tìm thấy tôi. Ông ngồi xuống, thở dài.
– Nam, bố biết con sốc. Nhưng bố không muốn giấu con. Bố già rồi… sống một mình nhiều năm, cô đơn lắm. Bố gặp Lan tình cờ, cả hai nương tựa nhau. Lan thương bố, và… cũng thương con.
Tôi bật dậy, nhìn thẳng vào mắt bố, giọng nghẹn đắng:
– Nhưng bố có biết… con từng thích cô ấy không? Con từng coi cô ấy là tất cả thanh xuân của con! Giờ cô ấy lại là vợ bố… bố có hiểu cảm giác của con không?!
Bố sững sờ. Mắt ông đỏ hoe, nhưng vẫn kiên định:
– Bố không biết. Nếu biết… có lẽ bố đã nghĩ khác. Nhưng Nam à, con phải hiểu… tình cảm tuổi trẻ là kỷ niệm. Còn hiện tại, Lan và đứa bé cần một mái ấm.
Tôi cười cay đắng. Lời ông nói như nhát dao xoáy vào tim.
Ngày hôm sau, Lan tìm gặp tôi. Chị nhìn tôi, ánh mắt ngập ngừng, giọng run run:
– Nam… chị xin lỗi. Chị biết ngày xưa em có tình cảm, nhưng cả hai chúng ta còn quá trẻ. Chị cũng từng quý mến em, nhưng chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ đi cùng nhau. Cuộc đời đưa đẩy… cuối cùng chị lại ở bên bố em. Chị không muốn làm em tổn thương.
Tôi nghẹn lại, bàn tay siết chặt:
– Chị nói không muốn, nhưng chị lại chọn bố em. Chị có biết điều đó đau gấp ngàn lần không?
Lan bật khóc, ôm lấy bụng bầu như để bảo vệ đứa trẻ. Nhìn cảnh đó, tôi chợt thấy mình vừa hận vừa thương, vừa căm giận vừa bất lực.
Đêm ấy, tôi lục trong ngăn kéo cũ, nơi cất lá thư của mẹ để lại. Nét chữ quen thuộc hiện ra: “Nam à, mẹ chỉ mong con sống tử tế, biết thương người và trân trọng gia đình. Nếu một ngày bố đi bước nữa, con hãy tha thứ cho ông, đừng để ông cô đơn.”
Nước mắt tôi rơi ướt cả trang thư. Trái tim vừa như tan nát, vừa như được cứu rỗi.
Ngày cưới, tôi đứng ngoài cổng, nhìn bố trong bộ vest giản dị, Lan trong tà áo dài trắng, tay khẽ xoa bụng bầu. Trong lòng tôi dậy sóng. Tôi muốn xông vào, muốn hét lên: “Không được!” Nhưng đôi chân như bị ghì chặt xuống đất.
Cuối cùng, tôi chỉ lặng lẽ để lại một phong thư:
“Con không thể chúc phúc, nhưng cũng không thể hận bố. Con đi đây, mong bố hạnh phúc.”
Tôi quay lưng, bước đi. Tiếng nhạc cưới vang vọng phía sau, từng bước chân tôi như giẫm lên chính trái tim mình.