Vợ tôi mất trong một vụ tai nạn khi con trai mới 2 tuổi. Ngày ấy, tôi gần như suy sụp. Vừa mất đi người bạn đời, vừa phải gồng gánh chăm con nhỏ. Đêm nào tôi cũng thức trắng, dỗ thằng bé khóc ngằn ngặt vì nhớ mẹ. Có những hôm tôi ôm con trên tay, vừa ru vừa khóc, lòng đau như dao cắt.
Ba năm sau, người thân, hàng xóm đều khuyên tôi đi bước nữa. “Đàn ông thì mạnh mẽ thật đấy, nhưng nhà mà không có bàn tay phụ nữ thì chông chênh lắm. Đứa nhỏ cũng cần tình thương của mẹ,” ai cũng nói vậy.
Thế là tôi quen Thắm – một cô gái quê hiền lành, ăn nói nhỏ nhẹ. Thắm tỏ ra yêu thương con trai tôi, bồng bế, nựng nịu mỗi lần qua chơi. Tôi cảm động, nghĩ mình may mắn khi tìm được người sẽ thay tôi chăm lo, yêu thương thằng bé. Vậy là tôi quyết định cưới Thắm, tin rằng từ nay con sẽ có mẹ, gia đình sẽ lại ấm áp.
Nhưng đâu ngờ, đó là khởi đầu cho những ngày tháng địa ngục.
Ban đầu, Thắm vẫn giả vờ ngọt ngào. Nhưng chỉ ít lâu sau, bộ mặt thật hiện ra. Thắm coi con trai tôi như cái gai trong mắt. Hễ có tôi ở nhà thì cô ta cười cười, bón cơm cho nó. Còn khi tôi đi làm, thằng bé mới thực sự sống trong địa ngục.
Thắm thường xuyên mắng chửi, bắt thằng nhỏ làm việc nhà: lau nhà, rửa bát, nhặt rau… trong khi nó mới chỉ 5 tuổi. Có hôm, tôi thấy bàn tay con đầy vết xước, hỏi thì nó chỉ lí nhí:
– “Con bị ngã thôi ạ…”
Tôi tin. Tôi vô tâm tin rằng con nghịch ngợm, chứ không nghĩ đến nguyên nhân khác.
Đêm hôm, tôi nhiều lần nghe tiếng con khóc trong phòng, nhưng Thắm gắt gỏng bảo:
– “Trẻ con hay mơ ngủ, anh cứ ngủ đi. Em lo được.”
Tôi lại tin. Tôi ngây thơ giao cả con mình cho người đàn bà ấy, nghĩ rằng ít ra nó cũng có mẹ để vỗ về.
Cho đến một buổi tối, tôi về sớm. Vừa bước vào sân, tôi nghe tiếng con trai khóc nấc từ trong nhà vọng ra. Lòng tôi nóng bừng, vội vàng mở cửa. Trước mắt tôi là cảnh tượng ám ảnh: Thắm đang túm tóc con, bắt nó quỳ giữa nền nhà, bên cạnh là bát cơm đổ tung tóe.
– “Mày ăn cơm rơi, bẩn thỉu thế hả? Đã là đồ vô dụng còn bày đặt làm khó tao! Quỳ đó, không được ăn gì hết!”
Thằng bé nước mắt lưng tròng, run rẩy nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe chỉ muốn lao đến cầu cứu. Tim tôi thắt lại.
Tôi gầm lên:
– “Thắm! Cô đang làm cái gì vậy?”
Thắm hoảng hốt buông tay, lắp bắp:
– “Em… em chỉ dạy nó thôi. Trẻ con hư thì phải nghiêm…”
Nhưng lúc đó, tôi nhìn con trai – gầy gò, xanh xao, ánh mắt hoảng loạn – và mọi mảnh ghép xâu chuỗi trong đầu. Những vết bầm, những lần con khóc trong đêm, những lời lí nhí giấu giếm. Tôi rùng mình nhận ra: bao lâu nay, con tôi đã sống trong địa ngục, còn tôi thì mù quáng làm ngơ.
Tôi ôm chầm lấy con, nước mắt trào ra:
– “Bố xin lỗi con… Bố đã không bảo vệ được con…”
Thắm vẫn cố thanh minh, nhưng tôi không còn nghe thấy gì. Trong đầu tôi chỉ có một điều: tôi đã sai lầm quá lớn. Tôi nghĩ mình cưới vợ hai để con có mẹ, nào ngờ lại đem đến cho nó một kẻ hành hạ.
Ngay hôm sau, tôi làm thủ tục ly hôn. Người đời bàn tán, nói tôi dại, cưới chưa được bao lâu đã bỏ. Nhưng tôi mặc kệ. Con trai mới là máu mủ của tôi, là tất cả của tôi. Không gì đáng giá hơn sự an toàn và nụ cười của nó.
Ba năm trôi qua, tôi vừa làm cha, vừa làm mẹ. Khó khăn thật, nhưng tôi chưa từng hối hận. Con trai lớn lên, ngoan ngoãn, đôi mắt đã bớt u sầu. Mỗi lần nó ôm tôi thì thầm:
– “Con thương bố nhất trên đời,”
tôi lại thấy lòng mình được an ủi.
Tôi nhận ra một điều: đôi khi, không cần phải có “bàn tay phụ nữ” nào cả. Chỉ cần một trái tim đủ yêu thương, đủ trách nhiệm, thì gia đình vẫn sẽ ấm áp.