Nhà ông Trình ở cuối con hẻm nhỏ, mấy hôm nay trời mưa liên miên, tường nhà cứ thấm nước từng mảng, ẩm mốc loang lổ. Ông gọi thợ đến kiểm tra, thợ chỉ lên mái tôn nhà hàng xóm, bảo: “Nước từ đó dột xuống, ông sang nói họ sửa đi, chứ không thì nhà ông ngập mất!” Ông Trình gật gù, nghĩ bụng hàng xóm là anh Tâm, người đàn ông độc thân, tính tình vui vẻ, hay qua nhà ông uống trà, chắc dễ nói chuyện.
Hôm sau, ông Trình mặc áo mưa, trèo lên mái nhà, gọi vọng sang: “Tâm ơi, cho bác mượn chỗ đứng sửa mái tôn chút, nước dột xuống nhà bác rồi!” Anh Tâm cười xởi lởi, mở cửa mời ông sang. Ông Trình bước vào, định cảm ơn thì bất chợt khựng lại. Trên chiếc giường đơn sơ trong phòng ngủ của Tâm, một chiếc áo lót màu hồng phấn nằm chỏng chơ. Ông Trình giật mình, tim đập thình thịch. Chiếc áo đó… chẳng phải của vợ ông, bà Lan, hay sao? Ông cố trấn tĩnh, giả vờ không thấy, nói vài câu qua loa rồi vội về nhà.
Đêm đó, ông Trình không ngủ được. Hình ảnh chiếc áo lót cứ ám ảnh ông. Bà Lan, người vợ hiền hậu hơn 20 năm chung sống, không lẽ…? Ông quyết định lắp một chiếc camera nhỏ, giấu kỹ ở góc sân hướng về nhà anh Tâm, để xem có gì bất thường. Ông tự nhủ chỉ muốn xác minh cho yên tâm, nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Ba ngày sau, ông Trình mở đoạn ghi hình từ camera. Màn hình hiện lên cảnh tượng khiến ông như chết lặng: giữa trưa, khi ông đi làm, bà Lan lặng lẽ mở cổng, bước sang nhà Tâm. Cửa đóng lại, và qua ô kính mờ của cửa sổ, ông thấy bóng dáng hai người quấn quýt. Ông Trình bàng hoàng, tay run rẩy, đoạn video tiếp tục chạy. Nhưng điều bất ngờ hơn cả là khi camera ghi lại cảnh Tâm mở tủ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là những lá thư tay. Ông Trình phóng to hình ảnh, nhận ra nét chữ của vợ mình. Những lá thư ấy, hóa ra, không phải tình cảm, mà là những lời dặn dò về cách chăm sóc cây cối, nuôi cá, và cả những công thức nấu ăn mà bà Lan từng chia sẻ với Tâm.
Hóa ra, Tâm không chỉ là hàng xóm, mà còn là người bạn thân thiết của bà Lan từ thời học cấp ba. Họ từng có một lời hứa ngây ngô: nếu không tìm được hạnh phúc, sẽ cùng nhau sống một cuộc đời giản dị, chăm vườn, nuôi cá. Nhưng khi bà Lan lấy ông Trình, Tâm lặng lẽ rút lui, chỉ giữ lại những lá thư như kỷ niệm. Chiếc áo lót, hóa ra, là do bà Lan vô tình làm rơi khi mang đồ sang nhờ Tâm sửa máy may.
Ông Trình ngồi thẫn thờ, vừa xấu hổ vì sự nghi ngờ của mình, vừa nhẹ nhõm khi biết sự thật. Tối đó, ông gọi bà Lan ra, kể hết mọi chuyện, từ chiếc áo đến camera. Bà Lan bật cười, rồi rưng rưng nước mắt, kể lại câu chuyện xưa. Hai vợ chồng ôm nhau, cười trong nước mắt, quyết định sẽ mời Tâm sang ăn một bữa cơm, như cách để xóa tan mọi hiểu lầm.
Từ đó, mái tôn được sửa, nước không còn thấm, và tình cảm giữa hai nhà hàng xóm càng thêm gắn bó. Chỉ có ông Trình là thỉnh thoảng vẫn đỏ mặt khi nhớ lại những ngày mình hóa thám tử bất đắc dĩ.