Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Mỗi tháng thu nhập 40 triệu nhưng đưa cho mẹ giữ mà không đưa cho vợ giữ đồng nào “Cô là vợ tôi, chứ không phải là chủ n:ợ của tô

Posted on 22/12/2025 by BTV

Mỗi tháng thu nhập 40 triệu nhưng đưa cho mẹ giữ mà không đưa cho vợ giữ đồng nào “Cô là vợ tôi, chứ không phải là chủ n:ợ của tôi, cũng không phải là thủ quỹ của gia đình này. Tiền của tôi, tôi có quyền quyết định nó sẽ đi đâu, miễn sao nó được an toàn và sinh lời.” Ngày mẹ chồng mổ cần 200 triệu chồng gọi cho vợ thì bị cô ấy qu:át ầm lên: “Mẹ anh m:ổ sao lại hỏi tiền tôi?”

Trời chạng vạng, ánh đèn vàng vọt từ căn hộ chung cư cao cấp hắt ra, đủ soi rõ gương mặt mệt mỏi nhưng s:ắc lạnh của An. Cô vừa trở về sau một ngày dài làm việc căng thẳng, tiếng giày cao gót gõ lách cách trên sàn đá cẩm thạch nghe khô khốc và đơn đ:ộc. Trong phòng khách, Hùng đang ngồi xem tin tức thể thao, chiếc điều khiển tivi trong tay như một vương trượng không ngai. Tiếng tivi ồn ào nhưng không thể lấp đầy bầu không khí im lặng nặng nề bao trùm lấy cả hai.

“Về rồi đấy à?” Hùng hỏi, giọng nói đều đều, không chút cảm xúc, mắt vẫn dán vào màn hình. Đó không phải là một lời chào hỏi, mà là một sự xác nhận nhạt nhẽo. An lẳng lặng đặt chiếc túi xách xuống, hơi thở cô nặng nề. Cảm giác ấm áp của một gia đình dường như đã bị đóng băng từ lâu, thay vào đó là sự xa cách lạnh lẽo mà cả hai đều biết rõ nguyên nhân nhưng không ai muốn phá vỡ lớp vỏ bọc ấy.

“Ừ,” An đáp ngắn gọn, cô liếc nhanh qua Hùng. Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc đồng hồ trên tay anh – một món quà cô đã tặng vào dịp kỷ niệm hai năm ngày cưới, giờ đây nó như một lời nhắc nhở c:ay đắ:ng về những lời thề non hẹn biển đã không còn ý nghĩa. “Hôm nay công ty có thưởng nóng, anh có thấy vui không?”

Hùng cười khẩy, một nụ cười không chạm đến mắt, đầy vẻ mỉ:a m:ai. Anh tắt tivi, quay hẳn người lại đối diện với cô. “Vui? Cô nghĩ tôi vui vì cái gì? Vui vì cô kiếm được một món tiền nhỏ so với thu nhập của tôi, hay vui vì cô lại có cớ để rao giảng về sự độc lập tài chính của phụ nữ?” Anh đứng dậy, bước chầm chậm về phía An, mỗi bước chân như một nhát búa gõ vào sự tự tôn của cô.

An nhíu mày, cô cảm thấy sự tức giận trong lòng mình đang dâng lên, nóng rát. “Thu nhập của tôi có nhỏ hay không, thì đó cũng là tiền tôi làm ra. Quan trọng là tôi có quyền quyết định nó nằm ở đâu, không giống như ai đó.” Cô nhấn mạnh hai từ cuối cùng, giọng nói s:ắc như d:ao c:ạo.

“À, không giống tôi,” Hùng nhại lại, anh áp sát cô, đôi mắt anh ánh lên sự kh:ắc nghi:ệt. “Cô muốn nói là không giống tôi, người kiếm 40 triệu mỗi tháng, nhưng lại không giao cho cô giữ một xu nào, mà lại đưa hết cho mẹ tôi?” Anh nhìn An từ đầu đến chân, ánh mắt đánh giá và khi:nh thư:ờng. “Cô quên mất mình là ai rồi à? Cô là vợ tôi, chứ không phải là chủ nợ của tôi, cũng không phải là thủ quỹ của gia đình này. Tiền của tôi, tôi có quyền quyết định nó sẽ đi đâu, miễn sao nó được an toàn và sinh lời.”

An lùi lại một bước, cảm thấy như bị t:át. Cô thở dốc, hai tay nắm chặt. “An toàn và sinh lời? Anh nói hay lắm! An toàn là trong tài khoản ngân hàng của mẹ anh, còn sinh lời là lợi ích của riêng gia đình anh, chứ không phải gia đình nhỏ này! Anh có biết cảm giác của tôi không? Chúng ta là vợ chồng, chúng ta chung sống dưới một mái nhà, nhưng tài chính lại hoàn toàn độc lập, thậm chí là đối lập nhau. Tôi cảm thấy như tôi đang sống với một người đàn ông xa lạ, một người chỉ coi tôi là bạn cùng phòng hợp pháp mà thôi!” Giọng cô r:un lên vì u:ất ứ:c.

“Bạn cùng phòng hợp pháp? Chính cô mới là người luôn đề cao cái gọi là ‘độc lập’ đó!” Hùng cười phá lên, tiếng cười đó nghe chua chát đến đau lòng. “Cô muốn bình đẳng, cô muốn độc lập, cô muốn có tiếng nói. Vậy thì cô có tiền của cô, tôi có tiền của tôi. Có gì sai à? Hay là… cô sợ? Sợ rằng một ngày nào đó tôi không cần cô nữa, cô sẽ trắng tay?”

Lời nói của Hùng như một m:ũi t:ên t:ẩm đ:ộ:c, trúng ngay vào điểm yếu nhất trong tâm hồn An. Cô không sợ trắng tay, cô sợ sự nghi ngờ và thiếu tin tưởng mà anh dành cho cô. Cô cắn môi đến bật máu, mắt cô đỏ hoe. “Anh đừng lấy sự nghi ngờ của mình để áp đặt lên tôi! Tôi cần sự tôn trọng và tin tưởng. Tiền bạc là huyết mạch của hôn nhân, anh cắt đứt nó, anh nghĩ cái mái nhà này có thể đứng vững được sao?”

“Tôn trọng? Tin tưởng?” Hùng nhún vai, đầy vẻ thách thức. “Sự tôn trọng của tôi dành cho cô nằm ở chỗ tôi đã chọn cô làm vợ, đã để cô sống trong căn nhà này và tận hưởng những tiện nghi này. Còn tin tưởng… khi nào cô thôi tính toán và thôi nghĩ đến việc chi:ếm đo:ạt tài sản của tôi, thì hãy nói đến chuyện tin tưởng.”

An không nói được lời nào nữa. Mọi lời phản bác đều bị ngh:ẹn lại nơi cổ họng. Cô hiểu rằng, trong mắt Hùng, cô mãi mãi chỉ là một người ngoài, một người có thể phản bội anh bất cứ lúc nào. Anh đã dựng lên một bức tường thành tài chính vững chắc bằng tiền của mình, và bức tường đó đã chia cắt họ thành hai thế giới riêng biệt. Cô chỉ còn biết quay lưng đi, bóng lưng cô r:un r:ẩy trong ánh đèn lạnh lẽo, mang theo nỗi đau đớn bị khi:nh mi:ệt và sự cô đơn tột cùng.

Cuộc sống cứ thế trôi qua trong sự căng thẳng và xa cách. Mỗi bữa ăn là một trận chiến im lặng, mỗi đêm nằm chung giường là sự lạnh lẽo của hai tảng băng. Hùng vẫn đưa tiền cho mẹ, vẫn đều đặn về thăm bà cuối tuần, trong khi An tự xoay sở với mọi chi phí cá nhân và một phần chi phí sinh hoạt chung, luôn giữ riêng cho mình một khoản phòng thân. Cảm xúc của cô ngày càng trở nên chai sạn và vô cảm, cô học cách dựng lên một bức tường cảm xúc cao hơn cả bức tường tài chính của Hùng.

Một buổi chiều thứ Sáu định mệnh, khi An đang họp, chuông điện thoại của cô reo liên hồi. Là Hùng. Cô nhấn nút từ chối, vì đây là cuộc họp quan trọng, và thái độ lạnh nhạt của anh khiến cô không muốn nhận bất cứ cuộc gọi nào không cần thiết. Ngay sau đó là tin nhắn dồn dập, chỉ một nội dung duy nhất, đầy vẻ hốt hoảng: “Mẹ anh nhập viện, cần 200 triệu gấp để m:ổ ngay!

Cuộc họp vừa kết thúc, An gần như là người cuối cùng đứng dậy. Đầu óc cô vẫn ong ong vì những con số, biểu đồ và kế hoạch dở dang. Nhưng khi mở điện thoại ra, hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ Hùng và tin nhắn chưa đọc khiến tim cô chùng xuống một nhịp.

“Mẹ anh nhập viện, cần 200 triệu gấp để mổ ngay!”

Dòng chữ ngắn ngủi, dồn dập, như được gõ trong hoảng loạn. An đứng sững giữa hành lang công ty, xung quanh là tiếng cười nói rộn ràng của đồng nghiệp tan ca, còn cô thì như bị tách khỏi thế giới ấy.

200 triệu.

Con số không nhỏ, nhưng cũng không phải là không thể.

Cô hít một hơi thật sâu, gọi lại cho Hùng.

“Em đang ở đâu?” – giọng anh khàn đi, gấp gáp đến mức không che giấu nổi.

“Em vừa họp xong. Mẹ anh sao rồi?” – An hỏi, giọng bình tĩnh một cách đáng sợ, chính cô cũng ngạc nhiên vì điều đó.

“Bác sĩ nói phải mổ ngay trong tối nay, nếu chậm thì nguy hiểm. Anh đã xoay khắp nơi rồi nhưng chưa đủ. Em… em có thể…”

An ngắt lời, giọng lạnh tanh:
“Anh có tiền mà. Mỗi tháng anh đưa cho mẹ anh 40 triệu, suốt mấy năm nay. Anh từng nói tiền của anh được ‘giữ an toàn và sinh lời’. Giờ thì nó đâu?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Hùng gắt lên:
“Em nói cái kiểu gì vậy? Đây là mẹ anh đang nằm trên bàn mổ đấy!”

An bật cười, tiếng cười khô khốc:
“Còn anh nói với em kiểu gì suốt mấy năm qua? ‘Mẹ anh mổ sao lại hỏi tiền tôi?’ – câu đó không phải em vừa học được từ anh sao?”

“An! Em đừng vô lý lúc này!”

“Vô lý?” – giọng An bắt đầu run lên – “Lúc anh tuyên bố tiền của anh không liên quan gì đến em, lúc anh coi em như người ngoài, lúc anh nghi ngờ em chỉ vì chuyện tiền bạc… thì em có được quyền vô lý không?”

Hùng thở gấp, rõ ràng đang cố kìm nén:
“Anh xin em. Lần này anh xin thật. Anh sẽ viết giấy vay, anh sẽ trả lại đủ. Chỉ cần mẹ anh qua được ca mổ này.”

Một chữ “xin”.

Một người đàn ông kiêu hãnh, suốt ngày nói về quyền quyết định tiền bạc, hôm nay phải hạ giọng cầu xin người phụ nữ mà anh luôn đề phòng.

An nhắm mắt lại. Trong đầu cô hiện lên hàng loạt hình ảnh: những bữa cơm lạnh lẽo, những lần cô chủ động đề nghị gộp tài chính để lo cho tương lai chung bị anh gạt phăng, ánh mắt khinh thường của anh mỗi khi nhắc đến tiền.

Cô mở mắt.

“Em có tiền,” An nói chậm rãi, rõ từng chữ, “nhưng đó là tiền của em. Anh từng dạy em điều đó.”

Hùng chết lặng.

“Em không cho anh vay,” cô nói tiếp, giọng đều đều, “em sẽ chuyển thẳng tiền viện phí cho bệnh viện. Em không đưa tiền cho anh.”

“Em…”

“Anh yên tâm,” An cắt ngang, “em không để mẹ anh chết. Nhưng sau chuyện này, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.”

Không chờ anh trả lời, An cúp máy.

Cô lập tức liên hệ bệnh viện, xác nhận thông tin, rồi chuyển khoản toàn bộ 200 triệu vào tài khoản thu viện phí. Khi giao dịch thành công, tay cô run lên, nhưng trong lòng lại trống rỗng đến lạ.

Đó không phải là sự trả thù.

Đó là một ranh giới.

Buổi tối hôm đó, An không về nhà. Cô ngồi một mình trong quán cà phê mở muộn, nhìn dòng người vội vã ngoài phố, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cuộc hôn nhân này đã đến hồi phải đối mặt với sự thật.

Ba ngày sau ca mổ, mẹ Hùng đã qua cơn nguy kịch. An đến bệnh viện, không báo trước.

Hùng đang ngồi ngoài hành lang, gương mặt hốc hác, quần áo nhăn nhúm, hoàn toàn khác với vẻ tự tin thường ngày. Khi thấy An, anh đứng bật dậy, ánh mắt pha lẫn mừng rỡ, áy náy và một chút sợ hãi.

“Em đến rồi à…” – anh nói nhỏ.

An gật đầu, đặt túi hoa quả lên ghế.
“Mẹ anh ngủ chưa?”

“Vừa tiêm thuốc, chắc còn ngủ lâu.”

Hai người ngồi xuống, giữa họ là một khoảng im lặng dài hơn bất kỳ cuộc cãi vã nào trước đây.

Cuối cùng, Hùng lên tiếng:
“Anh… cảm ơn em.”

“Không cần,” An đáp – “em không làm vì anh.”

Câu nói đó khiến Hùng nhíu mày.

An quay sang nhìn thẳng vào anh, ánh mắt bình thản nhưng kiên quyết:
“Em làm vì mẹ anh là người thân của anh. Nhưng anh phải hiểu, đó là lần cuối cùng em bước qua ranh giới mà anh dựng lên.”

“Ý em là sao?”

“Ý em là,” An nói chậm rãi, “suốt cuộc hôn nhân này, anh luôn coi tiền của anh là pháo đài, còn em là kẻ có khả năng xâm lấn. Anh không chia sẻ, không tin tưởng, không coi em là gia đình. Nhưng khi biến cố xảy ra, người đầu tiên anh nghĩ đến lại là em.”

Hùng cúi đầu, hai tay siết chặt.
“Anh sợ.”

An hơi bất ngờ.

“Sợ cái gì?” cô hỏi.

“Sợ mất kiểm soát. Sợ nếu giao tiền cho em, một ngày nào đó anh sẽ không còn gì. Sợ giống bố anh – trắng tay sau ly hôn.”

An im lặng. Cô chưa từng nghe anh nói về điều đó.

“Nhưng anh quên mất một điều,” cô nói nhẹ hơn, “em không phải kẻ thù của anh. Em là vợ anh.”

Hùng ngẩng lên, mắt đỏ hoe.
“Anh sai rồi.”

“Không,” An lắc đầu, “anh chỉ chọn sai cách để bảo vệ bản thân, và anh đã làm tổn thương người ở gần anh nhất.”

Cô đứng dậy, giọng dứt khoát:
“Sau khi mẹ anh xuất viện, chúng ta sẽ có hai lựa chọn.”

Hùng nín thở.

“Một là cùng nhau thiết lập lại tài chính chung – minh bạch, có giới hạn, có niềm tin. Hai là ly hôn. Em không sống tiếp trong một cuộc hôn nhân mà ở đó, em luôn phải chứng minh mình không phải kẻ đào mỏ.”

Hùng lặng người. Lần đầu tiên, anh hiểu rằng An không đòi tiền. Cô đòi vị trí.

“Em cho anh thời gian suy nghĩ,” An nói, “nhưng đừng quá lâu. Em mệt rồi.”

Bài viết mới

  • Tôi đã đặt một camera ẩn trong phòng của tôi để lấy bằng chứng mẹ chồng lục lọi lấy vàng nhưng đâu có ngờ tôi phải chứng kiến cảnh tượng kinht0m của chồng tôi
  • Cổ phiếu liên quan đến Shark Hưng bị bán tháo, nhà đầu tư bỏ chạy tán loạn
  • Trấn Thành bất ngờ cảnh báo Hương Tràm sẽ bị AI phơ:i bà:y bí mật đời tư cho công chúng, cố giấu cũng không được?
  • Hành động kỳ lạ của người phụ nữ khiến vụ zả chết:t 5 năm ở Thanh Hóa bị b:ại l:ộ, hé l:ộ số tiền khủ:ng 2 mẹ con nhận được sau khi l:ừa tất cả mọi người
  • Lệ Quyên cùng dàn sao Việt vào chia buồn cùng cún cưng của Tăng Thanh Hà không còn trên đời, NSUT Chí Trung bình luận 1 câu khiến cả showbiz Việt thức tỉnh

Bình luận gần đây

Không có bình luận nào để hiển thị.

Lưu trữ

  • Tháng 12 2025
  • Tháng mười một 2025
  • Tháng 10 2025
  • Tháng 9 2025
  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×