Chồng tôi đi xuất khẩu lao động ở Nhật, suốt 4 năm qua, bao nhiêu tiền anh gửi về đều đưa thẳng cho mẹ chồng giữ. Anh tin tưởng tuyệt đối, bởi bà nói:
— Con cứ yên tâm làm việc, tiền mẹ giữ hộ, sau này về mua cho hai đứa cái nhà nhỏ mà ở riêng.
Tôi ở nhà chăm con nhỏ, bươn chải đủ thứ, mỗi lần con ốm muốn mua hộp sữa hay lọ thuốc cũng phải ngửa tay xin. Bà lúc nào cũng chì chiết:
— Mẹ giữ tiền cho hai đứa, chứ để trong tay cô có mà bay hết!
Tôi cắn răng chịu đựng, vì nghĩ thôi cố thêm vài năm, chồng về rồi có căn nhà nhỏ, có tự do, thế là mãn nguyện.
Nhưng đời nào ngờ…
Ngày anh về, bà chồng vui vẻ mổ lợn làm cỗ linh đình. Tôi hạnh phúc đến run rẩy, cứ nghĩ sau bao năm khổ cực, gia đình cuối cùng cũng được đoàn tụ.
Đêm hôm đó, anh hỏi mẹ:
— Mẹ ơi, con gửi về tổng cộng gần 900 triệu, giờ tính mẹ đưa lại con để con lo tính mua đất, được không?
Mẹ chồng tôi thản nhiên nhấp ngụm nước chè, giọng nhẹ tênh:
— 900 triệu nào? Ở nhà mẹ nuôi vợ con mày, tiền đó tiêu hết rồi còn đâu.
Tôi chết lặng.
Chồng tôi sững người, hỏi dồn:
— Sao tiêu hết được hả mẹ? Con gửi đều đều mỗi tháng 20–25 triệu mà, mẹ bảo giữ giùm con cơ mà?
— Giữ thì cũng là giữ cho nhà này chứ giữ làm gì! Mẹ nuôi cháu, lo thuốc thang, tiền điện, tiền gạo… Toàn tiền đó mà ra.
Tôi bật khóc, nói trong uất nghẹn:
— Con đi làm thêm, có tháng kiếm được hai triệu, mẹ bắt nộp hết, bảo “để gộp vào tiền anh ấy gửi mà nuôi con”. Thế giờ… hết là sao?
Bà chồng quắc mắt:
— Cô đừng có mà hỗn! Ở nhà mẹ ăn bám mấy năm, giờ còn đòi tiền à?
Chồng tôi im lặng, không bênh mẹ, cũng chẳng bênh vợ. Tôi biết, anh đang bị giằng xé. Nhưng với tôi, sự im lặng ấy như một nhát dao.
Tôi không chấp nhận mất trắng bốn năm tuổi trẻ và công sức của chồng. Tôi bắt đầu lục lại tất cả:
— Giấy chuyển tiền qua ngân hàng.
— Tin nhắn anh gửi tôi khoe “mẹ bảo con yên tâm, mẹ đang giữ cả rồi.”
— Mấy lần tôi ghi âm được khi bà gọi cho anh, nói “tiền tao vẫn giữ cẩn thận đây.”
Tôi lặng lẽ thu hết vào một USB. Rồi tôi in sao kê chuyển khoản ra, có dấu đỏ của ngân hàng đàng hoàng.
Tối hôm sau, tôi mời bà con họ hàng đến ăn cơm “mừng con trai đi làm về”. Khi ai cũng có mặt, tôi bình tĩnh bật chiếc tivi lớn, cắm USB vào.
Từng đoạn ghi âm vang lên rõ mồn một:
“Mẹ giữ hộ tiền cho hai đứa mà, yên tâm.”
“Con cứ gửi đều về, đừng lo, mẹ không tiêu đâu.”
Mặt bà chồng tái mét. Cả họ quay sang nhìn, xì xào. Tôi nói chậm rãi:
— Bốn năm anh ấy ở xứ người, cực khổ, mong mẹ con ở nhà được yên. Giờ con không đòi hết, chỉ mong mẹ trả lại số còn lại, để hai vợ chồng dựng mái nhà riêng.
Không khí đặc quánh. Bà chồng run run, không nói được lời nào.
Mấy người cô trong họ lên tiếng:
— Em sai thật rồi. Thằng Tâm đi làm quần quật, gửi tiền về hết cho em mà em nỡ làm vậy à?
Cuối cùng, sau mấy ngày họp họ, bà phải thừa nhận còn cất trong sổ tiết kiệm 500 triệu, định “để phòng khi ốm đau”.
Chồng tôi ký giấy nhận lại, rồi quay sang nắm tay tôi, giọng nghẹn ngào:
— Anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ em sớm hơn.
Tôi nhìn anh, nước mắt lăn dài.
Tôi không còn oán, chỉ thấy nhẹ nhõm. Vì công lý, đôi khi không cần phải la hét — chỉ cần sự thật đủ sáng.
Và từ hôm đó, tôi dọn ra ngoài ở trọ, bắt đầu tìm đất mua. Không xa nơi đó, bà chồng vẫn ngồi thẫn thờ bên hiên, tay đếm lại những tờ tiền cũ, miệng lẩm bẩm:
“Tưởng giữ giùm cho con, ai ngờ… lại mất con.”
CÂU CHUYỆN HƯ CẤU ĐƯỢC VIẾT BỞI AI