Tôi vừa được công ty tăng lương lên 70 triệu mỗi tháng. Ở tuổi 30, đó là mức thu nhập mà nhiều người mơ ước. Tôi tự hào, không phải vì tiền, mà vì bao năm nỗ lực, cống hiến, giờ đã được công nhận.
Tối hôm ấy, tôi vui vẻ nấu một bữa cơm tươm tất, mời cả chồng và mẹ chồng đến. Tôi muốn chia sẻ niềm vui, muốn gia đình cùng hạnh phúc.
Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn, mẹ chồng tôi – bà Loan – đã khiến bữa cơm biến thành cơn ác mộng.
Bà đặt bát đũa xuống, giọng sắc lạnh:
– Từ tháng này, lương con dâu 70 triệu, thì phải nộp cho mẹ 50 triệu. Gọi là góp cho nhà chồng, giữ thể diện họ hàng.
Tôi ngỡ ngàng, hỏi lại:
– Mẹ… mẹ nói thật chứ ạ? Con cũng có gia đình, có cuộc sống riêng. Sao lại nộp gần hết lương?
Bà đập bàn, giọng gắt:
– Nhà này là của con trai tôi. Cô lấy chồng thì phải theo nhà chồng. Lương của cô, mẹ có quyền. Không đưa thì ly hôn đi!
Câu nói ấy rơi xuống như tiếng sét.
Chồng tôi – Tuấn – ngồi bên cạnh, không hề bênh vực. Anh chỉ cúi mặt, khẽ thì thầm:
– Em cố gắng chiều mẹ một chút. Bà muốn giữ mặt mũi với họ hàng thôi mà.
Tôi nhìn anh, nghẹn ứ. Lương 70 triệu, đưa 50 triệu cho mẹ chồng, còn lại 20 triệu phải lo nhà cửa, sinh hoạt, tiết kiệm… Vậy tôi phấn đấu để làm gì?
Tôi nói thẳng:
– Con sẵn sàng phụ giúp, nhưng mức hợp lý thôi. 10 triệu, 15 triệu mỗi tháng con còn kham nổi. 50 triệu là vô lý.
Bà Loan trừng mắt:
– Cô cãi lại tôi à? Con dâu nhà này phải biết hiếu thuận. Người ngoài kia mong được làm dâu nhà tôi không được, cô còn bày đặt tính toán?
Mâu thuẫn bùng nổ. Từ hôm đó, mẹ chồng thường xuyên sang nhà, chì chiết, chửi rủa tôi keo kiệt, bất hiếu.
Tệ hơn, bà Loan còn xúi chồng tôi:
– Ly hôn đi con. Vợ gì mà không nghe lời, giữ tiền riêng làm gì, chắc định bỏ con.
Tuấn ngày càng thay đổi. Anh trách móc tôi, nói tôi ích kỷ, không nghĩ cho gia đình. Anh ta thậm chí dọa:
– Nếu em không đưa, mẹ sẽ làm um lên. Họ hàng biết, em mang tiếng bất hiếu, còn công ty em cũng mất mặt.
Tôi vừa giận vừa đau. Người tôi yêu thương, chung sống, lại đứng về phía mẹ, biến tôi thành kẻ có tội.
Đỉnh điểm là buổi tối, khi mẹ chồng xông thẳng vào, tay cầm vali:
– Cô đưa tiền, hoặc dọn ra khỏi nhà này ngay!
Tôi run rẩy, nhưng lần đầu tiên đứng thẳng dậy, đáp:
– Đây là nhà con và chồng con góp vay mua, con cũng trả nợ hàng tháng. Mẹ không có quyền đuổi con.
Bà gào lên:
– Không đưa 50 triệu, thì ly hôn!
Không khí nặng nề như nghẹt thở. Tôi nhìn chồng, chờ một lời công bằng. Nhưng Tuấn chỉ nói:
– Em liệu mà quyết đi.
Trái tim tôi vỡ nát.
Hôm sau, tôi tìm đến mẹ đẻ. Nghe xong, bà ôm tôi khóc:
– Con ạ, sống thế này thì khổ cả đời. Tiền bạc là mồ hôi nước mắt, đâu phải để mua sự ích kỷ của người khác.
Bà còn đưa tôi một tập hồ sơ:
– Đây là hợp đồng mua nhà, giấy tờ vay ngân hàng. Mẹ giữ bản gốc cho con từ ngày đầu. Con có quyền, đừng để người ta dồn con vào đường cùng.
Tôi siết chặt tập giấy, thấy như vừa được tiếp thêm sức mạnh.
Tối hôm đó, tôi họp gia đình, đặt tập hồ sơ xuống bàn:
– Đây là giấy tờ nhà và hợp đồng vay nợ. Con cũng trả góp hàng tháng. Con sẽ không đưa 50 triệu. Con có thể hỗ trợ, nhưng mức hợp lý thôi.
Mẹ chồng tôi cười khẩy:
– Cô cứng rồi đấy nhỉ? Được, tôi sẽ để con trai tôi tự quyết. Tuấn, chọn vợ hay chọn mẹ?
Câu hỏi như dao cứa. Tôi vẫn mong anh sẽ bảo vệ mình. Nhưng Tuấn chậm rãi đáp:
– Con chọn mẹ.
Tôi khựng lại, cả thế giới như sụp đổ.
Ngày hôm sau, tôi chủ động nộp đơn ly hôn. Mọi người sốc, kể cả mẹ chồng. Bà gào:
– Ly hôn rồi cô chẳng còn gì đâu! Tất cả thuộc về nhà này!
Tôi bình thản đưa tập hồ sơ:
– Mẹ nhầm rồi. Căn nhà này đứng tên cả tôi, giấy tờ và hợp đồng vay còn nguyên. Con có quyền ngang bằng.
Phiên tòa diễn ra chóng vánh. Vì không có lý do chính đáng giữ lại, Tuấn buộc phải ký đơn. Tòa chia đôi tài sản, nhưng khoản nợ vay ngân hàng thì anh phải gánh phần lớn, do chứng minh được tôi đã tự trả góp bằng lương suốt thời gian qua.
Kết quả, Tuấn trắng tay, phải ở cùng mẹ, tiếp tục lo trả nợ.
Sau ly hôn, tôi dọn về sống với mẹ đẻ. Ban đầu, nhiều người dị nghị, bảo tôi “dại”, “không biết giữ chồng”. Nhưng rồi, khi sự thật dần lộ ra – chuyện mẹ chồng đòi 50 triệu, chuyện Tuấn bỏ vợ theo mẹ – dư luận quay sang phẫn nộ.
– Có bà mẹ nào tham lam, ép con dâu đến thế?
– Người chồng nhu nhược, không bảo vệ vợ, thì giữ làm gì?
Danh dự của mẹ con bà Loan trong họ hàng tụt xuống đáy. Người ta nhìn bằng ánh mắt khinh miệt.
Còn tôi, sau những tháng ngày giông bão, thấy lòng nhẹ nhõm. Tôi vẫn làm việc chăm chỉ, tiền bạc đủ nuôi sống hai mẹ con, không còn ai ép buộc.
Một năm sau, tôi thăng chức, thu nhập tăng gấp đôi. Nhưng lần này, tôi không còn mơ hồ nghĩ tiền là hạnh phúc. Tôi hiểu, hạnh phúc đến từ sự tôn trọng, yêu thương.
Mẹ đẻ tôi mỉm cười, nắm tay tôi:
– Con gái mẹ đã trưởng thành rồi.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng buổi sáng chan hòa. Dù từng mất mát, tôi tin mình đã lựa chọn đúng.