Chỉ vì bà nội không xin được vàng cưới của con dâu đem cho con gái, mà ngay đêm đó bà dắt theo 2 đứa cháu nội ra bờ suối
Trong ngày cưới, mẹ chồng tôi rối rít lo tiếp khách, còn bà nội thì ngồi một góc, mắt cứ đảo quanh chỗ bàn lễ. Sau bữa tiệc, bà gọi tôi vào, nói thẳng:
“Đưa vàng cưới đây, để tao giữ hộ, mai mốt có việc thì còn tính. Với lại con gái tao nó khó khăn, cho nó mượn ít mà xoay sở.”
Tôi sững người, vừa làm dâu ngày đầu, vàng cưới còn chưa kịp cất kỹ, đã bị đòi. Tôi run run từ chối, nói đó là kỷ vật của hai vợ chồng, không thể mang đi cho ai khác. Bà nội trừng mắt, bỏ đi trong tức tối.
Đêm hôm đó, cả nhà ai cũng nghĩ bà đã ngủ. Nhưng đúng nửa đêm, hàng xóm chạy sang hớt hải: không thấy bà đâu, mà hai đứa cháu nội cũng biến mất khỏi giường.
Cả làng nháo nhào soi đèn pin đi tìm. Đúng một tiếng sau, người ta phát hiện bóng bà nội thấp thoáng ở bờ suối, tay dắt theo hai đứa bé. Ai nấy hoảng hốt gào lên, chạy ào tới.
Khi người ta kịp giữ lấy bọn trẻ, tôi thì ngất lịm bên bờ, chỉ kêu gào trong tuyệt vọng:
“Con ơi… về với mẹ… đừng bỏ mẹ mà…”
Hoá ra, bà nội không chịu nổi việc mình “mất mặt” vì không lấy được vàng, nên định kéo theo hai đứa cháu nhỏ ra suối để ép gia đình phải nhượng bộ. Cũng may dân làng phát hiện kịp, nếu không thì… bi kịch đã không thể cứu vãn.
Từ hôm ấy, không còn ai dám để bà ở một mình với bọn trẻ nữa. Vàng cưới tôi vẫn giữ, nhưng hạnh phúc làm dâu trong căn nhà này thì… coi như đã tan nát.