Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Vừa viết được chữ “Nguyễn” lên tờ giấy, một bàn tay bất ngờ giật lấy cây bút. Minh Tuấn, trong bộ blouse trắng, kéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi

Posted on 14/08/2025 by hattt

Tôi chưa từng nghĩ rằng bác sĩ đỡ đẻ cho mình lại chính là người yêu cũ, Minh Tuấn. Đứa bé trong bụng tôi, hóa ra, cũng là máu mủ của anh. Khi biết mình mang thai, mẹ của Minh Tuấn đã tìm đến, dúi vào tay tôi một cọc tiền dày, kèm theo lời đề nghị lạnh lùng: “Xử lý đứa bé đi.”

Nhưng tôi không làm thế. Tôi ôm số tiền ấy, bỏ trốn khỏi thành phố, tự mình mang nặng đẻ đau. Ngày vào phòng sinh, Minh Tuấn trùm kín mặt, khẩu trang che gần hết, tôi chẳng nhận ra anh. Trong cơn đau quằn quại, tôi gào thét, chửi rủa anh và cả gia đình anh không thương tiếc. Có lẽ nhờ thế mà ca sinh nở trôi qua suôn sẻ, đứa bé chào đời “đầu xuôi đuôi lọt.”

Vài ngày sau, khi tôi đến quầy làm thủ tục đóng viện phí và giấy chứng sinh, cô y tá niềm nở bảo:
“Cô Lan, viện phí đã được thanh toán rồi, cô chỉ cần làm giấy chứng sinh cho bé thôi.”

“Ai thanh toán vậy?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Cái này thì tôi không được phép nói. Mà cô đã chọn tên cho bé chưa? À, giấy chứng sinh nên để cha của bé làm sẽ tốt hơn.”

Tôi lúng túng. Làm sao nói ra rằng mình là mẹ đơn thân? Thế là tôi bịa đại:
“Chồng tôi… không may qua đời rồi. Tôi định để con theo họ của tôi, họ Nguyễn.”

“Ồ, thật xin lỗi, tôi chia buồn với cô…” Cô y tá ái ngại nhìn tôi.

“Không sao, cũng qua một năm rồi…” Tôi cười gượng, cố che đi nỗi ngượng ngùng.

Nhưng vừa viết được chữ “Nguyễn” lên tờ giấy, một bàn tay bất ngờ giật lấy cây bút. Minh Tuấn, trong bộ blouse trắng, kéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi. Cô y tá tròn mắt:
“Bác sĩ Tuấn?”

Anh kéo khẩu trang xuống, nhìn tôi, ánh mắt vừa dịu dàng vừa trách móc:
“Em muốn đặt tên con là gì? Con phải mang họ của cha chứ, họ Trần.”

Tôi chưa kịp phản ứng thì cô y tá đã ngơ ngác xen vào:
“Bác sĩ Tuấn là cha của bé? Nhưng cô Lan vừa nói chồng cô qua đời rồi mà?”

Minh Tuấn cười nhếch môi, giọng nửa đùa nửa thật:
“Ừ, đáng ra tôi đã xuống mồ rồi. Nhưng dưới đó nghe em khóc lóc, chửi bới dữ quá, Diêm Vương đành thả tôi về để chịu trận tiếp.”

Tôi sững sờ, không biết nên khóc hay cười. Minh Tuấn cầm bút, viết tiếp lên tờ giấy chứng sinh: “Trần Minh Anh.” Anh ngẩng lên, nhìn tôi:
“Tên này, em thấy được không?”

Tôi cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi. Có lẽ, đây là lần đầu tiên sau bao sóng gió, chúng tôi thực sự ngồi lại, cùng nhau viết nên một cái tên – và có thể, một khởi đầu mới.

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bài viết mới

  • Cường ĐÔ la chi đậm cho con gái Đàm Thu Trang học trường quốc tế, nghe cái học phí không ai nghĩ lại rẻ hiếm có ở Việt Nam
  • Chúng không chỉ giống nhau về ngoại hình, mà cả cái cách nghiêng đầu khi cười, cách nhíu mày khi suy nghĩ
  • Nhưng đêm nay, tôi không chỉ là người vợ tận tụy, tôi vừa làm một việc mà chính tôi cũng không dám nghĩ tới
  • Căn nhà sớm hoàn thành, đơn sơ nhưng ấm áp, nơi cụ Ba có thể sống những ngày còn lại bên người vợ tần tảo
  • Vừa viết được chữ “Nguyễn” lên tờ giấy, một bàn tay bất ngờ giật lấy cây bút. Minh Tuấn, trong bộ blouse trắng, kéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi

Bình luận gần đây

  1. Một người bình luận WordPress trong Chào tất cả mọi người!

Lưu trữ

  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 5 2025
  • Tháng 4 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024
  • Tháng 9 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×