

Đúng lúc đó, mẹ chồng cô – bà Hạnh – bước vào. Bà đứng lặng ở cửa bếp, nhìn cảnh con dâu mới sinh tiều tụy, một tay ôm con, tay kia cố gắng rửa đống bát đĩa cao ngất. Nước mắt Hoa vẫn còn đọng trên má, trộn lẫn với mồ hôi và bọt xà phòng. Đống bát đũa, chai lọ còn lại sau bữa tiệc trông như một ngọn đồi nhỏ trong căn bếp chật chội.
Bà Hạnh nhìn sang Tuấn – con trai mình – đang nằm vật vờ trên sofa, ngủ say với mùi rượu bia nồng nặc. Lòng bà dậy lên một cơn thịnh nộ không thể kiềm chế. Bà tiến thẳng vào bếp, giọng nói run rẩy vì giận dữ, nhưng lại khẽ khàng để không làm đứa bé giật mình:
– Hoa, con dừng tay lại.
Hoa giật mình ngẩng lên, thấy mẹ chồng, cô vội lau tay vào tạp dề rách.
– Mẹ… sao mẹ lại ở đây giờ này ạ?
Bà Hạnh không trả lời, bà quay sang nhìn đống bát đũa, rồi nhìn bộ dạng mệt mỏi của con dâu. Bà Hạnh là người phụ nữ truyền thống, đã từng trải qua cảnh sinh nở và hiểu rõ sự vất vả của phụ nữ sau sinh.
Bà Hạnh từ từ bước đến bên cạnh chiếc chậu, bà không làm ầm ĩ với con trai, cũng không mắng nhiếc Hoa. Bà nhẹ nhàng đẩy con dâu ra khỏi chiếc chậu lạnh ngắt.
– Con lên nhà đi, con bế cháu lên phòng nghỉ ngơi đi. Cả ngày nay con vất vả rồi.
Hoa nghẹn lời:
– Dạ không sao đâu mẹ, con rửa sắp xong rồi ạ.
– Không! Con còn yếu lắm. Sức khỏe quan trọng hơn tất cả. Mẹ… để mẹ làm cho.
Hoa kinh ngạc nhìn mẹ chồng, rồi nhìn đôi tay nhăn nheo của bà từ từ đưa vào chậu nước xà phòng.
Đây chính là hành động “động trời” của bà Hạnh: Một người mẹ chồng, bà đã chấp nhận tự tay rửa hết đống bát đũa dơ bẩn của bữa tiệc mà con trai và bạn bè nó bày ra. Bà làm thế không chỉ để giúp con dâu, mà còn để âm thầm thể hiện sự phản đối và thất vọng tột độ với cách đối xử của con trai mình.
Bà Hạnh rửa bát trong im lặng, tiếng loảng xoảng của bát đĩa va vào nhau là âm thanh duy nhất trong căn bếp.
Hoa ôm con, nước mắt lại trào ra, nhưng lần này là nước mắt của sự cảm động và tủi thân. Cô không dám cãi lời mẹ chồng, lặng lẽ bế con lên phòng, vừa đi vừa nghe tiếng mẹ chồng cặm cụi dưới bếp.
Sáng hôm sau, Tuấn tỉnh dậy sau cơn say, ngạc nhiên khi thấy mọi thứ trong nhà đã sạch sẽ, gọn gàng, không còn dấu vết của bữa tiệc tối qua. Hắn thấy mẹ đang ngồi ở phòng khách, nét mặt lạnh lùng.
– Mẹ? Sao mẹ đến không báo con một tiếng?
Bà Hạnh đặt cốc nước xuống, nhìn thẳng vào mắt Tuấn.
– Tối qua, mẹ đã đến. Và mẹ thấy hết rồi, Tuấn ạ.
Tuấn bối rối, cố gắng biện minh:
– Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. Vợ con…
– Hiểu lầm? Mẹ thấy con trai mẹ bắt vợ mới sinh con được mấy ngày phải làm 3 mâm cỗ. Mẹ thấy con đuổi vợ xuống bếp ăn cơm thừa và bắt nó rửa hết chỗ bát đũa đó. Thằng bé là con trai của con, nó cũng là chắt của mẹ.
Bà Hạnh rút từ túi xách ra một chiếc sổ tiết kiệm, đặt mạnh xuống bàn.
– Mẹ không cần nói nhiều. Mẹ sẽ không để con bé phải khổ thêm nữa. Đây là tiền dưỡng thai và tiền cho mẹ con Hoa. Mẹ không thể ở lại nhìn con mình đối xử tệ bạc với vợ con. Nếu con không biết trân trọng và chăm sóc vợ con, thì mẹ sẽ mang cả hai mẹ con nó về nhà mẹ. Con suy nghĩ cho kỹ đi, một là con thay đổi, hai là con mất cả vợ lẫn con.
Bà Hạnh đứng dậy, đi lên phòng Hoa, không chờ câu trả lời của Tuấn. Tuấn ngồi chết lặng trên ghế sofa, nhìn chiếc sổ tiết kiệm, nhìn theo bóng mẹ và bắt đầu nhận ra mức độ nghiêm trọng của hành động “động trời” mà mẹ anh đã làm. Không chỉ rửa bát, mà bà còn sẵn sàng làm chỗ dựa, làm “lá chắn” bảo vệ con dâu, thậm chí là đưa ra quyết định “chia cắt” gia đình nhỏ này để con trai mình tỉnh ngộ.
Hoa và con trai cuối cùng đã được bà Hạnh đưa về nhà ngoại một thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục, còn Tuấn ở lại, phải đối diện với sự im lặng và trống vắng trong căn nhà, cùng với sự thất vọng sâu sắc của mẹ mình, bắt đầu học cách trưởng thành và hối hận.