Có những câu chuyện đời thường khiến ta lặng đi vì thương cảm, nhưng cũng để lại trong lòng một niềm tin rằng tình yêu thương chân thành vẫn còn hiện hữu.
Cô gái tên V., sinh năm 1993 tại Lâm Đồng, từng nghĩ rằng hạnh phúc đã mỉm cười trọn vẹn với mình. Năm 2013, cô nên duyên cùng người đàn ông mà mình yêu thương. Cùng nhau, họ đón chào cậu con trai đầu lòng, rồi tiếp nối niềm vui bằng sự ra đời của bé trai thứ hai năm 2016. Đến năm 2021, gia đình lại hân hoan khi có thêm cậu con út kháu khỉnh. Hạnh phúc tưởng như đã đủ đầy.
Thế nhưng cuộc đời luôn có những ngã rẽ khó lường. Khi mang thai bé út ở tháng thứ 8, một biến cố bất ngờ đã cướp mất chỗ dựa mà cô yêu thương nhất – người chồng. Khoảnh khắc ấy, cô tưởng như chẳng thể gượng dậy. Nhưng nhìn hai đứa con nhỏ và đứa con chưa kịp chào đời, cô biết mình phải tiếp tục sống, phải mạnh mẽ để làm điểm tựa cho các con.

Ngày bé út chào đời cũng là ngày cô bắt đầu hành trình một mình nuôi ba cậu con trai. Nỗi đau càng chồng chất khi cậu con trai thứ hai không may mắc rối loạn phổ tự kỷ – là một dạng rối loạn phát triển, khiến trẻ gặp khó khăn trong giao tiếp, tương tác xã hội và thường có những hành vi hoặc sở thích lặp đi lặp lại. Năm nay đã 9 tuổi, con vẫn chưa nói được lời nào, nhưng lại rất tình cảm, biết ai thương mình và cũng biết yêu thương ngược lại. Chính sự hồn nhiên ấy càng khiến cô đau đáu và dành nhiều tình thương cho con hơn nữa.
Một người phụ nữ gánh vác cả ba con nhỏ, đi qua những ngày tháng tưởng chừng không gượng dậy nổi. Đã có lúc cô lo sợ: “Nếu mình ngã xuống, ai sẽ lo cho con đây?”. Những đêm dài chất chứa nỗi buồn không thể sẻ chia, cô chỉ biết cắn răng ôm trọn trong lòng.



May mắn thay, trong lúc chông chênh nhất, có một người đã lặng lẽ bước đến. Đó chính là người cháu ruột của chồng – người đã dành cho mẹ con cô sự quan tâm, che chở đúng lúc. Từ sự cảm thông, sẻ chia, anh dần trở thành chỗ dựa ấm áp, giúp cô xoa dịu vết thương lòng. Hai bên gia đình cũng thấu hiểu và chấp nhận cho họ đến với nhau. Anh thương ba đứa trẻ như chính con ruột, và các con cũng đáp lại tình thương ấy bằng sự gắn bó chân thành.
Dẫu vậy, ngoài kia vẫn có những ánh nhìn khắt khe, những lời dị nghị rằng lựa chọn ấy là không đúng. Nhưng với cô, sau tất cả mất mát đã trải qua, cô hiểu rõ giá trị của sự trân trọng. Người ta có thể hỏi: “Đàn ông tốt ngoài kia nhiều, sao lại chọn anh ấy?”. Nhưng câu trả lời giản dị lắm: bởi chỉ có anh là người dám yêu thương, dám đồng hành cùng mẹ con cô, điều mà người ngoài hay thậm chí ruột thịt cũng khó làm được.
Cuộc đời ngắn ngủi, cô chỉ mong mỗi ngày được nhìn các con lớn khôn trong hạnh phúc, được sống trọn vẹn bên những người mình thương yêu.
Hạnh phúc không ở đâu xa, nó nằm ngay trong hiện tại, trong trái tim biết trân trọng những gì mình đang có.
Bởi đời người chỉ có một lần, quá khứ dù buồn đau đến đâu cũng chỉ là một chặng đường đã qua. Điều quan trọng là bước tiếp về phía trước, sống thật ý nghĩa cho chính mình và cho những người thân yêu.
Theo: Trái tim 77