Tôi ngồi ở góc phòng, ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn chùm cũ kỹ trong nhà hàng chiếu lên những gương mặt quen mà lạ. Mười năm trôi qua kể từ ngày tốt nghiệp cấp ba, và đây là lần đầu tiên tôi tham dự họp lớp. Không phải vì tôi không muốn, mà vì tôi sợ. Sợ phải đối diện với anh – Nam, tình đầu của tôi, người từng là tất cả thế giới của tôi trong những năm tháng tuổi trẻ ngây ngô.
Nam ngồi đối diện tôi, cách một chiếc bàn dài phủ khăn trắng. Anh vẫn như xưa, đôi mắt sâu thẳm, nụ cười nhẹ nhàng nhưng giờ đây phảng phất chút uể oải của thời gian. Suốt buổi họp, chúng tôi không nói với nhau một lời. Tôi giả vờ chăm chú lắng nghe những câu chuyện của bạn bè, những tiếng cười vang lên khi ai đó kể về kỷ niệm cũ. Nhưng trái tim tôi lại đang đập loạn nhịp, bị kéo về những ngày tháng cũ, khi tôi và Nam còn nắm tay nhau dưới tán cây phượng trong sân trường.
Tôi nghĩ anh cũng cảm nhận được sự ngượng ngùng. Đôi lần, tôi bắt gặp ánh mắt anh lướt qua tôi, nhưng rồi nhanh chóng quay đi, như thể cả hai chúng tôi đều đang cố tránh một vết thương cũ chưa lành. Tôi tự hỏi: Anh có còn nhớ những lời hứa năm xưa? Hay tất cả chỉ là ký ức mờ nhạt, bị thời gian xóa sạch trong lòng anh?
Tôi và Nam quen nhau vào năm lớp 11, khi cả hai được xếp ngồi cạnh nhau trong lớp học thêm toán. Anh là học sinh giỏi nhất trường, luôn trầm lặng nhưng có một sự cuốn hút kỳ lạ. Tôi thì ngược lại, một cô gái bình thường, hay cười và đôi khi hơi vụng về. Nhưng có lẽ chính sự khác biệt ấy đã kéo chúng tôi lại gần nhau.
Tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ những mẩu giấy nhỏ chuyền tay trong giờ học, những lần cùng đạp xe về nhà dưới hoàng hôn đỏ rực, và những buổi tối ngồi bên nhau ở công viên, kể cho nhau nghe về ước mơ. Nam muốn trở thành kiến trúc sư, xây những cây cầu nối liền những khoảng cách. Tôi thì mơ làm nhà văn, viết nên những câu chuyện khiến người ta rơi nước mắt. Anh từng nói: “Nếu em viết sách, anh sẽ là người đầu tiên đọc nó.”
Nhưng tình đầu, dù đẹp đến đâu, cũng mong manh như cánh hoa phượng rơi. Năm lớp 12, áp lực thi cử và những hiểu lầm nhỏ nhặt đã khiến chúng tôi xa nhau. Tôi trách anh vô tâm, anh trách tôi không hiểu anh. Một ngày, sau một cuộc cãi vã, Nam nói: “Có lẽ mình nên dừng lại, để tốt cho cả hai.” Tôi không khóc trước mặt anh, nhưng đêm đó, tôi đã khóc đến cạn nước mắt. Sau đó, chúng tôi không gặp lại nhau nữa. Anh đi du học, còn tôi ở lại, sống với những mảnh ký ức vỡ vụn.
Buổi họp lớp dần tàn. Mọi người bắt đầu đứng dậy, ôm nhau tạm biệt, hứa hẹn những lần gặp gỡ khác. Tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc, cố gắng tránh ánh mắt của Nam. Nhưng khi tôi bước ra khỏi nhà hàng, anh bất ngờ xuất hiện bên cạnh tôi. Không một lời, anh nhét vào tay tôi một cuốn sổ cũ, bìa da sờn rách, rồi nhanh chóng quay đi, hòa vào dòng người.
Tôi đứng sững, tay run run cầm cuốn sổ. Nó trông quen thuộc một cách kỳ lạ, như thể tôi đã từng thấy nó đâu đó trong quá khứ. Tôi không mở nó ngay, mà mang về nhà, lòng đầy bất an. Đêm đó, trong căn phòng nhỏ, dưới ánh đèn mờ ảo, tôi mở cuốn sổ ra. Và tôi đã khóc, khóc nức nở suốt đêm.
Cuốn sổ là nhật ký của Nam, viết từ những ngày chúng tôi còn yêu nhau. Từng trang giấy đầy những dòng chữ nghiêng nghiêng, kể về cảm xúc của anh, về những ngày tháng hạnh phúc, về những lần anh lặng lẽ quan sát tôi từ xa sau khi chia tay. Nhưng điều khiến tôi sụp đổ là những trang cuối cùng.
Trong cuốn sổ, Nam viết rằng anh không muốn chia tay tôi năm đó. Lý do thật sự là vì anh phát hiện mình mắc một căn bệnh hiếm gặp, có thể không sống được lâu. Anh không muốn tôi phải chịu đựng nỗi đau mất mát, nên đã chọn cách đẩy tôi ra xa. Những dòng chữ run rẩy ghi lại khoảnh khắc anh đứng dưới cửa sổ nhà tôi, nhìn tôi khóc mà không dám đến gần. Anh viết: “Nếu em biết sự thật, em sẽ không tha thứ cho anh. Nhưng anh thà để em ghét anh, còn hơn để em đau khổ vì anh.”
Tôi lật đến trang cuối, và trái tim tôi như ngừng đập. Đó là một lá thư anh viết cho tôi, nhưng chưa từng gửi. Trong thư, anh kể rằng sau khi đi du học, anh đã chiến đấu với bệnh tật và may mắn được chữa lành. Nhưng anh không dám liên lạc với tôi, vì sợ tôi đã có một cuộc sống mới, một người mới. Anh viết: “Nếu em đọc được những dòng này, hãy tha thứ cho anh. Anh không mong em quay lại, chỉ mong em hạnh phúc.”
Tôi ôm cuốn sổ, khóc như một đứa trẻ. Hóa ra, tất cả những năm tháng tôi oán trách anh, anh đã âm thầm chịu đựng nỗi đau một mình. Hóa ra, tình yêu của anh chưa bao giờ phai nhạt, chỉ là anh chọn cách yêu tôi bằng sự hy sinh.
Sáng hôm sau, tôi tìm đến nhà Nam, địa chỉ được ghi vội ở bìa sau cuốn sổ. Khi anh mở cửa, tôi không nói gì, chỉ ôm chầm lấy anh. Chúng tôi không cần lời giải thích, vì cuốn sổ đã nói thay tất cả. Nam giờ đây khỏe mạnh, nhưng ánh mắt anh vẫn mang chút u buồn của những năm tháng đã qua.
Chúng tôi không hứa sẽ quay lại như xưa, nhưng tôi biết, từ khoảnh khắc ấy, cả hai đã tìm lại được một phần của chính mình. Cuốn sổ cũ không chỉ là ký ức, mà còn là cầu nối cho một khởi đầu mới – không phải tình yêu nồng cháy của tuổi trẻ, mà là một tình cảm sâu sắc, trưởng thành, được xây dựng từ sự thấu hiểu và tha thứ.
Tôi trở về, bắt đầu viết lại câu chuyện của mình, như lời hứa với Nam năm xưa. Và tôi biết, anh sẽ là người đầu tiên đọc nó.