Cả xóm ai cũng nói tôi “sướng nhất vùng”, vì con gái út – My – lấy được chồng thành phố, dân công nghệ, lương cao, lại hiền lành, lễ phép.
Hôm cưới, ai đến nhà cũng xuýt xoa:
“Con rể chị đẹp trai quá, nhìn tri thức ghê!”
Tôi cười, vừa tự hào vừa lo. Con gái tôi vốn chiều chuộng, quen được cưng, liệu có chịu được đời sống hôn nhân?
Sau cưới, hai đứa định ở lại thành phố, nhưng My bảo chồng bận dự án dài, nên xin đưa anh về quê ở vài tuần cho “đổi không khí”.
Tôi mừng lắm. Mẹ nào chẳng mong con rể gần gũi, hiểu tính nhà vợ.
Nhưng niềm vui ấy tan nhanh chỉ sau ngày ở rể đầu tiên.
Sáng đó, tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Con gái phụ tôi nấu cháo, còn chồng nó – Tùng – vẫn chưa thấy đâu.
Tôi nhìn đồng hồ, 8 giờ, rồi 9 giờ, rồi… 10 giờ.
Cửa phòng vẫn đóng im ỉm.
Tôi cố giữ bình tĩnh. “Thôi, chắc cậu ta mệt.”
Nhưng đến khi My nói:
— Mẹ ơi, chắc ảnh dậy rồi mà chưa ra… để con vào xem.
Tôi gạt tay:
— Để mẹ gọi. Ở rể mà ngủ tới trưa, coi sao được.
Tôi gõ cửa, không nghe tiếng đáp.
Đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng váng.
Tùng không nằm ngủ, mà ngồi trước bàn làm việc – laptop mở, bên cạnh là dây điện rối tung, và một màn hình đang hiển thị dày đặc mã code cùng những dòng chữ kỳ lạ.
Tôi sững người:
— Trời đất, con đang làm gì thế này?
Tùng giật mình, vội gập máy, đứng dậy, mặt tái nhợt:
— Dạ… con đang làm việc thôi mẹ ạ.
Nhưng tôi kịp thấy góc màn hình: logo của một sàn tiền ảo hiện lấp ló.
Lòng tôi chùng xuống.
Trưa đó, tôi nói với My:
— Mẹ thấy chồng con… có gì lạ lắm.
Con gái tôi phẩy tay:
— Mẹ cổ hủ quá. Ảnh làm công nghệ, đầu tư online là chuyện bình thường mà. Ảnh kiếm nhiều lắm mẹ ơi!
Tôi không nói thêm. Nhưng linh cảm người mẹ khiến tôi bất an.
Hai hôm sau, tôi vô tình nghe Tùng nói chuyện điện thoại ngoài vườn, giọng nhỏ nhưng gấp gáp:
“Anh hứa rồi mà! Chỉ vài hôm nữa thôi, em chuyển nốt 500 triệu, anh xoay vòng lại là lời ngay. Đừng sợ!”
Tôi như bị ai dội gáo nước lạnh.
500 triệu!
Đó là khoản tiền My dành dụm mấy năm đi làm, nói là “để mua nhà sau này.”
Đêm đó, tôi gõ cửa phòng, giọng cứng:
— Tùng, mẹ cần nói chuyện.
Cậu ta hơi khựng, nhưng vẫn ra mở cửa, cố tươi cười:
— Dạ mẹ gọi con có chuyện gì ạ?
— Mẹ hỏi thật, con đang làm gì với số tiền của vợ?
Tùng im lặng vài giây rồi cười gượng:
— Dạ, con đầu tư tiền ảo, lợi nhuận cao lắm. Con đang xây tương lai cho vợ con mà.
Tôi hít sâu, giữ giọng bình tĩnh:
— Mẹ không biết gì về mấy thứ đó, nhưng mẹ biết đồng tiền mồ hôi nước mắt mà đem ném vào ảo vọng thì chỉ còn lại nợ nần thôi con ạ.
Cậu ta cười nhạt:
— Mẹ lo xa quá rồi. Con biết mình làm gì.
Tôi nhìn cậu ta, trong ánh mắt vừa ngông nghênh vừa tự tin ấy, tôi thấy hình ảnh người chồng cũ của mình – người đã khiến mẹ con tôi tay trắng gần hai mươi năm trước vì dính vào cờ bạc.
Tôi không nói thêm. Nhưng sáng hôm sau, tôi âm thầm theo dõi.
Đúng như tôi dự đoán – Tùng lại rút tiền từ tài khoản My.
Tôi lập tức đến ngân hàng chặn giao dịch, rồi báo cho con gái.
Khi My về đến nhà, mặt cắt không còn giọt máu.
Cô bật khóc khi biết chồng đã đánh mất gần hết số tiền tiết kiệm.
Tùng gào lên:
— Anh không làm gì sai! Đầu tư ai chả có rủi ro!
— Anh dùng tiền của em mà không hỏi, thế là đúng à? – My hét, nước mắt chảy dài.
Tôi đứng đó, lòng vừa thương vừa xót.
Tùng quỳ xuống, van xin:
— Cho anh thêm thời gian, anh sẽ kiếm lại!
Tôi chỉ nói một câu:
— Con có thể đầu tư lại, nhưng đừng đầu tư vào kẻ đã không biết giữ lấy niềm tin.
Hôm sau, My xếp đồ, đưa Tùng ra khỏi nhà.
Cậu ta chẳng nói gì, chỉ cúi đầu, ánh mắt lạc lõng.
Hai tháng sau, My nộp đơn ly hôn.
Tùng biến mất khỏi vùng, nghe đâu đang sống chui rúc trong thành phố, nợ nần chồng chất.
My dọn về ở hẳn với tôi, tiếp tục công việc cũ, dành dụm lại từ đầu.
Một năm trôi qua, cô mạnh mẽ hơn, không còn là cô gái mơ mộng ngày nào.
Tối nọ, cô bảo tôi:
— Mẹ, ngày đó nếu mẹ không phát hiện, chắc giờ con khổ lắm.
Tôi khẽ cười:
— Ừ, nhưng mẹ chỉ làm được một nửa thôi. Nửa còn lại là do con dám buông.
Cô tựa đầu vào vai tôi, nước mắt rơi nhưng môi vẫn cười.
Ba tháng sau, tôi nhận được lá thư tay gửi về. Là của Tùng.
“Con xin lỗi mẹ, xin lỗi My. Con mất tất cả rồi. Giờ con mới hiểu, điều đáng đầu tư nhất là niềm tin của người thân – thứ mà con đã tự tay đốt cháy.”
Tôi gấp lá thư lại, cất trong ngăn kéo.
Tôi không còn giận.
Vì đôi khi, cái giá của sự trưởng thành là phải trả bằng chính nỗi mất mát của mình.
Buổi sáng, tôi dậy sớm tưới hoa. My bước ra, tay cầm ly cà phê, nắng chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của con bé.
Tôi mỉm cười, trong lòng nhẹ nhõm.
Ngày đầu tiên nó đưa chồng về ở rể, tôi từng choáng váng, từng sợ hãi.
Nhưng giờ tôi biết, mất mát cũng là một cách để con người học cách sống đúng.
Kết thúc:
Người con rể tham lam mất hết vì ảo vọng.
Người con gái dám buông, tìm lại được chính mình.
Còn người mẹ – chứng nhân của cả hai thế hệ – cuối cùng cũng hiểu:
“Gia đình không cần giàu sang, chỉ cần một người đàn ông biết thức dậy sớm để vun vén, chứ không phải mơ giàu trong giấc ngủ đến tận mười giờ sáng.”