

Tôi đi làm lương tháng 25 triệu, sau khi trừ chi tiêu, tôi luôn để dành 5 triệu gửi biếu mẹ đẻ. Mẹ một đời vất vả nuôi tôi khôn lớn, giờ tôi có công việc ổn định, chẳng lẽ không báo đáp được chút gì.
Một buổi chiều, khi tôi vừa chuyển khoản xong thì mẹ chồng tình cờ nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại. Bà cau mày, giọng sắc lạnh:
– Cô lấy chồng rồi mà còn gửi tiền về cho nhà đẻ? Ăn cây nào thì rào cây ấy! Đã về nhà này thì chỉ lo cho nhà này thôi. Muốn lo cho mẹ thì cô về nhà mà ở với mẹ!
Tôi chết lặng. Trước mặt chồng, bà vẫn cố tình nói lớn, như muốn tôi xấu hổ. Tôi nghẹn ngào đáp:
– Con chỉ gửi chút ít cho mẹ, bà ấy một mình, già yếu, có gì sai đâu ạ? Con vẫn lo đầy đủ cho gia đình mình mà.
Nhưng mẹ chồng gằn giọng, đập mạnh tay xuống bàn:
– Sai! Một đồng cũng là sai. Tiền của chồng, của gia đình này, chứ không phải của riêng cô.
Chồng tôi đứng cạnh, im lặng, không hề mở lời bênh vực. Tôi nhìn anh, cảm giác lạnh lẽo dội xuống tim. Tôi đi làm, kiếm ra đồng tiền mồ hôi nước mắt, vậy mà giờ đây, việc hiếu thảo với mẹ ruột cũng trở thành tội lỗi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ ràng: cuộc sống hôn nhân này chẳng phải là nơi để tôi tựa nương, mà là chiến trường, nơi từng đồng tiền, từng tình cảm đều bị soi mói, cân đo…
Sau câu nói sắc như dao của mẹ chồng, cả nhà im phăng phắc. Tôi chờ chồng lên tiếng, nhưng anh chỉ cúi đầu, lặng im như không hề liên quan.
Tôi quay sang, giọng nghẹn nhưng kiên quyết:
– Anh nghĩ sao? Em đi làm, lương 25 triệu, tự tay em làm ra. Em chỉ biếu mẹ 5 triệu, có ảnh hưởng gì đến gia đình mình không?
Anh thở dài, tránh ánh mắt tôi:
– Thôi… mẹ nói cũng có lý. Vợ chồng mình phải lo cho gia đình này trước. Còn chuyện nhà ngoại… em bớt đi thì tốt hơn.
Tôi sững sờ. Vậy là trong mắt anh, công sức của tôi, tình cảm của tôi với mẹ ruột… đều chẳng đáng giá gì.
Mẹ chồng thấy chồng tôi đứng về phía bà thì càng lấn tới, hất hàm:
– Cô nghe rõ chưa? Đàn bà lấy chồng là phải theo chồng. Muốn nuôi mẹ thì dọn đồ về bên đó mà ở, khỏi bước chân vào nhà này nữa!
Tôi nghẹn đắng, tim quặn lại. Bao năm mẹ một mình tần tảo nuôi tôi, giờ tôi có điều kiện đáp đền thì lại bị ngăn cấm, thậm chí coi như có tội.
Đêm hôm đó, tôi ngồi lặng nhìn mẹ già gọi điện hỏi thăm, giọng bà khản đặc:
– Con có mệt không? Công việc ổn chứ? Mẹ chẳng cần nhiều đâu, chỉ mong con hạnh phúc…
Nước mắt tôi rơi lã chã. Trong lòng tôi dấy lên một câu hỏi nhức nhối: Liệu hôn nhân này có còn xứng đáng để tôi hy sinh, khi ngay cả quyền báo hiếu với mẹ ruột cũng bị tước đoạt?