Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày dọn dẹp căn gác xép bụi bặm lại có thể làm đảo lộn cả thế giới của mình. Chồng tôi, Hùng, qua đời cách đây ba tháng vì một cơn đau tim bất ngờ. Tôi quyết định sắp xếp lại đồ đạc của anh, hy vọng tìm thấy chút ký ức để xoa dịu nỗi đau. Trong chiếc rương gỗ cũ kỹ, giữa những tấm ảnh xưa và lá thư phai màu, tôi tìm thấy một tờ giấy nhàu nhĩ. Đó là giấy báo tử, được cấp từ 30 năm trước, ghi rõ tên con trai tôi – Minh – đã qua đời ngay khi chào đời do ngạt thở.
Tim tôi như ngừng đập. Minh, cậu con trai 30 tuổi của tôi, hiện đang sống khỏe mạnh, làm kỹ sư ở thành phố, mỗi tháng vẫn về thăm mẹ. Nếu Minh đã chết từ khi sinh ra, vậy người mà tôi nuôi nấng, yêu thương suốt ba thập kỷ là ai?
Tôi cầm tờ giấy, tay run rẩy, cố gắng nhớ lại ngày Minh chào đời. Đó là một đêm mưa lớn, bệnh viện nhỏ ở quê chật kín người. Hùng bận công tác, chỉ có tôi và mẹ tôi ở đó. Sau ca sinh khó, bác sĩ đưa Minh đến, quấn trong chiếc chăn trắng, đôi mắt to tròn nhìn tôi. Tôi đã khóc vì hạnh phúc. Không có dấu hiệu gì bất thường. Không có lời nào từ bác sĩ về việc đứa bé đã… chết.
Tôi gọi điện cho Minh ngay lập tức, giọng nghẹn ngào. “Con đang ở đâu? Mẹ cần gặp con ngay!” Minh cười, như thường lệ, nói rằng cậu đang bận ở công ty nhưng sẽ về cuối tuần. Giọng nói ấy, nụ cười ấy, sao có thể không phải con tôi? Nhưng tờ giấy báo tử không thể là giả. Tôi quyết định tìm kiếm câu trả lời.
Đầu tiên, tôi đến bệnh viện nơi tôi sinh Minh. Hồ sơ lưu trữ cũ kỹ, nhưng may mắn, một y tá già còn nhớ vụ việc. Bà nhìn tôi, ánh mắt đầy ái ngại. “Cô Lan, tôi nhớ ngày đó. Đứa bé của cô… không qua khỏi. Nhưng chồng cô, anh Hùng, đã yêu cầu chúng tôi giữ bí mật. Anh ấy nói sẽ tự giải quyết.”
Tôi sững sờ. Hùng biết? Anh ấy đã giấu tôi suốt 30 năm? Tôi lục lại ký ức, nhớ những lần Hùng ôm Minh thật chặt, ánh mắt anh luôn có chút gì đó xa xăm, như đang che giấu một bí mật. Tôi trở về nhà, lục tung mọi thứ, hy vọng tìm thêm manh mối. Trong một cuốn sổ tay cũ của Hùng, tôi thấy một dòng chữ viết vội: “Cảm ơn chị Hoa. Đã cứu cả gia đình tôi.”
Chị Hoa? Đó là người bạn thân của Hùng, một y tá ở bệnh viện khác. Tôi tìm đến chị, giờ đã nghỉ hưu, sống ở một ngôi làng nhỏ. Khi tôi đưa tờ giấy báo tử ra, chị Hoa bật khóc. “Lan, tôi chưa bao giờ muốn lừa dối cô. Nhưng Hùng cầu xin tôi. Đứa bé của cô đã mất, và anh ấy không muốn cô sụp đổ. Đêm đó, tôi đang chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi ở bệnh viện. Một bé trai khỏe mạnh, không ai nhận nuôi. Hùng đã đưa đứa bé đó cho cô, nói rằng đó là Minh.”
Tôi lặng người. Minh không phải con ruột của tôi. Nhưng tình yêu tôi dành cho cậu, những năm tháng cùng nhau, chẳng lẽ là giả? Tôi hỏi chị Hoa: “Cậu bé bị bỏ rơi đó… bố mẹ nó là ai?” Chị Hoa lắc đầu. “Không ai biết. Chỉ biết mẹ nó rất trẻ, để lại đứa bé rồi biến mất.”
Tôi trở về nhà, tâm trí rối bời. Minh về thăm tôi vào cuối tuần, như lời hứa. Cậu ôm tôi, vẫn gọi tôi là “mẹ” với nụ cười ấm áp. Tôi nhìn vào mắt cậu, cố tìm dấu vết của một người lạ, nhưng chỉ thấy đứa con tôi yêu thương. Tôi quyết định không nói gì về sự thật. Minh là con tôi, dù thế giới có nói gì đi nữa.
Nhưng một buổi tối, khi Minh đã ngủ say, tôi nhận được một lá thư không đề tên người gửi. Bên trong là một tấm ảnh cũ, chụp một cô gái trẻ bế một đứa bé sơ sinh. Ở góc ảnh, có dòng chữ viết tay: “Lan, cảm ơn cô vì đã chăm sóc con trai tôi.” Tôi nhìn kỹ gương mặt cô gái, và trái tim tôi như ngừng đập lần nữa. Đó là tôi – trẻ hơn, nhưng rõ ràng là tôi, trong một ký ức tôi không hề nhớ.
Twist: Làm sao có thể có một tấm ảnh của tôi với một đứa bé mà tôi không nhớ? Liệu có phải tôi đã từng sinh một đứa con khác, bị lãng quên vì một cú sốc tâm lý? Hay có một bí mật lớn hơn, liên quan đến chính bản thân tôi, đang chờ được hé lộ?