Tại một làng quê ngoại ô Huế, đám cưới của Phong và Linh diễn ra trong không khí rộn ràng nhưng không kém phần căng thẳng. Phong, 31 tuổi, là trưởng phòng kinh doanh của một công ty bất động sản lớn ở thành phố. Anh sinh ra trong một gia đình khá giả, với mẹ là bà Hoa – một người phụ nữ sắc sảo, luôn tự hào về vị thế xã hội của gia đình. Linh, 27 tuổi, là cô giáo dạy văn ở một trường làng, với nụ cười dịu dàng và tâm hồn nhạy cảm. Tình yêu của họ bắt đầu từ một lần Phong về quê làm từ thiện, bị cuốn hút bởi sự chân thành và lòng nhiệt huyết của Linh.
Dù gia đình Phong không hài lòng về xuất thân của Linh, họ miễn cưỡng chấp nhận vì Phong khăng khăng rằng anh chỉ muốn cưới Linh. Ngày cưới được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng trong thành phố, theo yêu cầu của bà Hoa. Nhà trai chuẩn bị mọi thứ chu đáo: từ cổng hoa lộng lẫy đến thực đơn đắt tiền. Nhà gái, dù không dư dả, cũng cố gắng góp lễ vật theo phong tục, với trầu cau, bánh cốm và rượu quê.
Trước ngày cưới, ông Hùng – bố Linh – xin phép được tự tay chuẩn bị một món quà cưới đặc biệt cho đôi uyên ương. Ông nói với giọng tự hào:
“Tôi muốn gói một món quà mang hương đồng gió nội, để hai đứa nhớ về cội nguồn.”
Bà Hoa, mẹ Phong, nhíu mày, cười nhạt:
“Thôi, bác cứ để nhà tôi lo. Quà quê thì có gì đặc biệt đâu mà phô trương.”
Phong, dù không muốn làm bố vợ buồn, cũng không phản đối mẹ. Anh nghĩ món quà của ông Hùng chắc chỉ là thứ gì đó giản dị như bó lúa, tranh tre, hay lọ gốm làng – những thứ mà nhà trai cho là “nhảm nhí” so với không khí xa hoa của đám cưới. Linh, tuy đau lòng khi thấy bố bị xem nhẹ, chỉ nắm tay ông Hùng, thì thầm:
“Bố đừng buồn. Con biết bố làm vì con.”
Ngày cưới, khi các tráp lễ được trao, món quà của ông Hùng xuất hiện: một chiếc hộp gỗ mộc mạc, bọc trong vải lụa thô, buộc bằng dây lạt tre. Trên hộp khắc dòng chữ “Hương Đồng Gió Nội”. Nhà trai, từ bà Hoa đến họ hàng, nhìn món quà với ánh mắt khinh khỉnh. Một người chú của Phong thì thầm:
“Nhà quê đúng là nhà quê. Cái hộp này chắc chứa toàn lá chuối với hoa đồng cỏ nội!”
Tiếng cười khúc khích vang lên, nhưng ông Hùng chỉ mỉm cười, không nói gì. Linh cúi đầu, nắm chặt tay Phong, ánh mắt thoáng buồn.
Linh lớn lên trong một gia đình nông dân nghèo ở vùng quê Huế. Ông Hùng, bố cô, từng là một thợ thủ công nổi tiếng, chuyên làm đồ gỗ mỹ nghệ cho các đình chùa. Nhưng sau một vụ cháy lớn, xưởng gỗ của ông bị thiêu rụi, gia đình rơi vào khó khăn. Ông Hùng từ đó chỉ làm nông, sống giản dị bên vợ và con gái. Linh chưa bao giờ kể chi tiết về gia đình với Phong, không phải vì xấu hổ, mà vì cô muốn anh yêu cô vì con người cô, không phải vì quá khứ hay gia thế.
Ông Hùng, dù sống đạm bạc, luôn giữ một bí mật mà ngay cả Linh cũng chỉ biết mơ hồ. Nhiều năm trước, ông từng được một thương nhân Nhật Bản đặt làm một bộ đồ gỗ quý, nhưng ông từ chối bán vì xem đó là tâm huyết cả đời. Bộ đồ gỗ ấy, được ông cất giữ cẩn thận, không ai biết giá trị thật sự của nó.
Trong khi đó, gia đình Phong, dù bề ngoài giàu có, lại đang đối mặt với khó khăn ngầm. Công ty bất động sản của họ đứng trước nguy cơ phá sản vì một khoản nợ lớn từ một dự án thất bại. Bà Hoa cố giấu chuyện này, muốn đám cưới của Phong thật hoành tráng để giữ thể diện. Nhưng sâu thẳm, bà lo lắng rằng nếu công ty sụp đổ, cả gia đình sẽ mất tất cả.
Giữa tiệc cưới, theo phong tục, các tráp lễ được mở để khách khứa chiêm ngưỡng. Khi đến lượt chiếc hộp gỗ của ông Hùng, bà Hoa, với vẻ mặt không mấy hào hứng, ra hiệu cho người đại diện mở hộp. Mọi người trong sảnh tiệc cười khúc khích, chờ đợi một món quà “quê mùa” như họ dự đoán.
Nhưng khi nắp hộp mở ra, cả sảnh tiệc im phăng phăng. Bên trong là một bộ ba bức tượng gỗ nhỏ, chạm khắc tinh xảo, tái hiện hình ảnh một ngôi đình làng Huế, một con thuyền trên sông Hương, và một cô gái trong tà áo dài. Mỗi bức tượng lấp lánh ánh vàng từ lớp sơn mài tự nhiên, toát lên vẻ đẹp cổ kính nhưng quý phái. Đi kèm là một lá thư viết tay, trong đó ông Hùng ghi:
“Món quà này là tâm huyết cả đời của bố, gửi tặng hai con để nhớ về cội nguồn và trân trọng những điều giản dị.”
Một vị khách, vốn là nhà sưu tầm đồ cổ, đứng bật dậy, kinh ngạc:
“Đây… đây là tác phẩm của nghệ nhân Hùng ‘Vàng’! Bộ tượng này từng được định giá hàng triệu đô la trên thị trường quốc tế! Nó là bảo vật mà giới sưu tầm Nhật Bản săn lùng suốt 20 năm qua!”
Cả nhà trai chết lặng. Bà Hoa, người vừa chê món quà “nhảm nhí”, run run cầm bức tượng, không thốt nên lời. Họ hàng nhà Phong bắt đầu xì xào, không phải để chê bai nữa, mà để tranh nhau xem món quà. Một người chú của Phong thì thầm với bà Hoa:
“Nếu bán bộ tượng này, nhà mình có thể trả hết nợ!”
Một người khác chen vào:
“Không, phải giữ lại! Đây là báu vật gia truyền, sẽ nâng tầm dòng họ!”
Không khí trở nên hỗn loạn. Một số người họ hàng bắt đầu tranh cãi về việc ai sẽ “quản lý” món quà, thậm chí có người đề nghị chia đôi giá trị. Phong, đứng giữa lằn ranh, nắm tay Linh, ánh mắt đầy quyết tâm. Anh bước lên, nói lớn:
“Đây là món quà của bố vợ tôi dành cho chúng tôi. Không ai được phép tranh giành hay quyết định thay!”
Linh nhìn bố, nước mắt lăn dài. Cô không ngờ món quà mà bố âm thầm chuẩn bị lại mang giá trị lớn đến vậy, không chỉ về vật chất mà còn về ý nghĩa tinh thần. Ông Hùng, vẫn bình thản, nói với Phong:
“Con ơi, bố không tặng món quà này để khoe khoang. Bố chỉ muốn hai đứa nhớ rằng, dù giàu hay nghèo, cội nguồn và lòng chân thành mới là điều quý giá nhất.”
Sau đám cưới, Phong và Linh quyết định không bán bộ tượng. Họ mang nó về trưng bày trong ngôi nhà nhỏ của mình, như một lời nhắc nhở về giá trị của gia đình. Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Một tháng sau, công ty của gia đình Phong chính thức tuyên bố phá sản. Bà Hoa, từng kiêu kỳ, rơi vào tuyệt vọng, thậm chí trách Linh vì không đồng ý bán món quà để cứu công ty.
Trong lúc gia đình nhà trai chìm trong khủng hoảng, ông Hùng bất ngờ xuất hiện tại văn phòng của ông Long – bố Phong. Ông mang theo một tập tài liệu, trong đó là hợp đồng chuyển nhượng quyền sử dụng một mảnh đất lớn ở ngoại ô Huế, nơi đang được quy hoạch thành khu nghỉ dưỡng cao cấp. Ông nói:
“Tôi biết nhà cậu đang khó khăn. Mảnh đất này là tài sản cuối cùng của tôi. Tôi muốn tặng nó cho Phong và Linh, nhưng nếu cần, cậu có thể dùng nó để cứu công ty.”
Bà Hoa, nghe được tin này, bật khóc. Bà nhận ra rằng người mà bà từng chê bai “quê mùa” lại là ân nhân cứu cả gia đình. Ông Hùng, với nụ cười hiền hậu, nói thêm:
“Tôi không làm điều này vì tiền. Tôi làm vì Linh, vì Phong, và vì tôi tin hai đứa sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc.”
Nhờ mảnh đất của ông Hùng, công ty của gia đình Phong được cứu, và họ bắt đầu xây dựng một khu nghỉ dưỡng mang đậm nét văn hóa Huế, lấy cảm hứng từ chính bộ tượng gỗ của ông. Linh và Phong trở thành những người tiên phong trong dự án, biến nó thành một điểm đến nổi tiếng, không chỉ mang lại lợi nhuận mà còn lan tỏa giá trị văn hóa quê hương.
Bà Hoa, từ một người kiêu kỳ, học cách trân trọng sự giản dị. Bà thường xuyên về quê thăm ông Hùng, mang theo những món quà nhỏ và xin lỗi vì những sai lầm trước đây. Ông Hùng chỉ cười, nói:
“Cuộc sống là để sẻ chia, không phải để so đo.”
Câu chuyện khép lại với hình ảnh Phong và Linh đứng bên ông Hùng trong khu nghỉ dưỡng, nhìn những du khách thưởng thức vẻ đẹp “hương đồng gió nội”. Linh nắm tay Phong, thì thầm:
“Cảm ơn anh, vì đã tin ở em và bố.”
Phong mỉm cười, đáp:
“Cảm ơn bố, vì đã cho anh thấy giá trị thật sự của một món quà.”