

Tôi ngước nhìn chồng, mong anh nói một lời nào đó. Nhưng anh vẫn im lặng, ánh mắt lảng tránh. Sự vô tâm của anh như giọt nước tràn ly. Tôi không chịu đựng thêm được nữa, nước mắt trào ra, nghẹn ngào: “Mẹ ơi, con xin phép. Mẹ con đang bệnh nặng, con phải về với mẹ. Tiền bạc con sẽ lo, mẹ không phải lo đâu.” Nói xong, tôi cứ thế đi thẳng, mặc kệ những lời xỉa xói của mẹ chồng vọng lại phía sau.
Về đến bệnh viện, mẹ tôi đang nằm trên giường bệnh, gương mặt gầy gò, xanh xao. Nhìn thấy tôi, bà gượng cười nhưng nước mắt lại lăn dài. “Sao con lại về giờ này? Con đi đường có mệt không? Mẹ không sao đâu, con đừng lo.” Giọng nói yếu ớt của mẹ khiến trái tim tôi quặn thắt.
Tôi ở lại chăm sóc mẹ suốt một tuần. Trong những ngày ấy, tôi gọi cho chồng nhưng anh không nghe máy, tin nhắn cũng không trả lời. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, liệu có phải mẹ chồng đã nói gì với anh?
Ngày tôi trở lại, bước vào nhà, tôi thấy không khí nặng nề đến lạ. Mẹ chồng và chồng tôi đang ngồi ở phòng khách. Vừa thấy tôi, mẹ chồng liền nói: “Mày còn về làm gì? Chẳng phải mày lo cho mẹ đẻ của mày sao? Vậy thì về hẳn bên đó mà sống, đừng về đây nữa!”
Tôi nhìn chồng, hy vọng anh sẽ nói gì đó. Nhưng anh vẫn im lặng, cúi đầu lướt điện thoại. Cuối cùng, anh cất tiếng: “Anh nghĩ… mình nên chia tay.”
Tôi chết lặng. Tim tôi như bị bóp nghẹt. “Anh nói gì cơ?” tôi run rẩy hỏi lại.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng: “Mẹ anh nói đúng. Em chỉ biết lo cho nhà ngoại, tiền bạc, thời gian, tình cảm đều dành hết cho mẹ em. Anh không muốn sống với một người vợ như thế.”
Tôi không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Suốt những năm làm dâu, tôi luôn cố gắng chu toàn mọi việc, từ việc nhà đến công việc, từ chăm sóc chồng con đến việc đối nhân xử thế. Nhưng giờ đây, tất cả sự hy sinh của tôi lại đổi lấy sự ruồng bỏ.
Tôi nhìn hai người họ, sự thất vọng và đau đớn biến thành sự giải thoát. Có lẽ, tôi đã sai lầm khi nghĩ rằng tôi có thể làm vừa lòng tất cả mọi người. Hạnh phúc của tôi không phải do ai đó ban tặng, mà là do chính tôi giành lấy.
Tôi cầm lấy chiếc vali nhỏ, bước ra khỏi căn nhà đã từng là tổ ấm của mình. Ngoài trời, mưa đã tạnh, ánh nắng len lỏi qua từng kẽ lá. Tôi mỉm cười, một nụ cười thật nhẹ nhõm. Đằng sau cánh cửa kia, có thể họ đang vui mừng vì đã tống khứ được “gánh nặng” là tôi. Nhưng đối với tôi, đó là lúc tôi tìm thấy sự bình yên và tự do của chính mình.