Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Sau 10 năm, anh trai tôi vẫn chưa trả 500 triệu. Anh ta nói rằng đó là món nợ chúng tôi phải trả, rồi đưa ra một tờ giấy khiến tôi ngã ngửa.

Posted on 25/08/2025 by hattt

Cuộc gọi đến vào đúng lúc Duyên đang rửa bát, tiếng chuông điện thoại chói tai cứ vang lên mãi như muốn xuyên thủng lớp kính mờ của căn bếp. Đặt vội chiếc bát xuống bồn, cô lau tay vào vạt áo, nhìn màn hình hiện lên hai chữ “Anh Vinh” mà lòng bỗng chùng xuống. Đã bao lâu rồi hai anh em không trò chuyện? Duyên không nhớ rõ nữa, chỉ biết lần gần nhất là cách đây gần một năm, khi cô nhắn tin hỏi về khoản nợ 500 triệu. Anh Vinh chỉ trả lời vỏn vẹn một câu: “Đang khó khăn, đợi thêm ít nữa”.

Suốt 10 năm qua, câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại như một điệp khúc buồn. 500 triệu, một con số đủ lớn để giúp Duyên và chồng mua được căn hộ nhỏ ở ngoại ô, đủ để vợ chồng cô có một khởi đầu mới. Nhưng nó cũng là sợi dây vô hình trói buộc cô vào một tình huống khó xử.

“Vâng, em nghe anh,” Duyên cất giọng, cố giữ cho nó thật bình tĩnh.

Đầu dây bên kia, giọng anh Vinh có vẻ hào hứng lạ thường: “Em à, dạo này khỏe không? Em có rảnh không, cuối tuần này qua nhà anh chơi. Anh làm vài món ngon đãi em. Lâu rồi hai anh em không gặp nhau.”

Tim Duyên đập mạnh. Lâu rồi anh không gọi, giờ lại chủ động mời như vậy, chắc chắn có chuyện. Cô ngập ngừng: “Thôi anh ạ, em bận lắm. Có gì anh cứ nói qua điện thoại đi.”

“Có gì mà vội? Chuyện quan trọng, phải gặp mặt nói chuyện mới được. Nhất định phải qua nhé. Anh có món quà đặc biệt cho em đây này,” anh Vinh nói, giọng đầy bí ẩn.

Duyên cúp máy. Lòng cô rối bời. Món quà gì? Phải chăng anh đã chuẩn bị trả tiền? Niềm hy vọng le lói bùng lên trong cô, xua tan đi bao phiền muộn. Cô nhớ lại cách đây 10 năm, khi cô vừa ra trường và có một khoản tiết kiệm. Anh Vinh đến gặp cô, nói muốn vay tiền mua xe chạy dịch vụ. Anh nói: “Em cho anh vay, anh hứa 3 năm sẽ trả. Có xe, anh sẽ làm ăn nhanh giàu, sau này anh sẽ lo cho em, không để em thiệt thòi đâu.” Cô tin anh vô điều kiện. Với cô, anh Vinh là người anh cả, là người đã hy sinh cả tuổi thanh xuân để nuôi cô ăn học. Anh nghỉ học từ năm lớp 10 để nhường cho cô một cơ hội đến trường. Duyên luôn nghĩ, món quà lớn nhất mà anh dành cho cô là một tương lai tươi sáng.

Nhưng cuộc sống vốn không như là mơ. 3 năm trôi qua, rồi 5 năm, 7 năm, và giờ là 10 năm. Mỗi lần cô nhắc đến, anh lại nói khó khăn. Cô không biết làm cách nào để nói với chồng. Chồng cô, Hoàng, là một người hiền lành, nhưng trong chuyện tiền bạc thì rất rõ ràng. Anh đã nhiều lần nói với Duyên: “Nếu không phải là anh trai em thì anh đã đến tận nhà đòi rồi. Em phải nói chuyện với anh ấy đi. Anh không muốn vợ chồng mình vì chuyện này mà cãi nhau.”

Đêm đó, Duyên trằn trọc không ngủ được. Nằm bên cạnh Hoàng, cô cảm thấy có lỗi. Cô đã hứa với anh sẽ lấy lại tiền, nhưng lại không làm được. Khoản tiền đó, tuy không lớn với những người giàu có, nhưng lại là cả một gia tài với vợ chồng cô. Nó là ước mơ về một căn nhà, về một tương lai ổn định.

Sáng thứ Bảy, Duyên đến nhà anh Vinh. Căn nhà vẫn vậy, cũ kỹ và chật chội. Cánh cổng sắt hoen gỉ mở ra, chị dâu cười tươi: “Em vào đi, anh Vinh đang đợi.” Duyên bước vào nhà. Anh Vinh đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm một tập giấy. Anh nở nụ cười, một nụ cười mà Duyên cảm thấy vừa thân quen, vừa xa lạ.

“Em ngồi đi. Anh biết em đang nghĩ gì. Anh gọi em đến là để giải quyết chuyện này,” anh nói, giọng dứt khoát.

Tim Duyên đập thình thịch. Cuối cùng thì cũng đến lúc. Cô hy vọng anh sẽ đưa ra một giải pháp thỏa đáng. Có lẽ anh đã làm ăn khá giả, có lẽ anh đã chuẩn bị trả một phần nào đó.

Anh Vinh đặt tập giấy xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt Duyên: “Anh biết em đang cần tiền. Nhưng em có nhớ ngày xưa em đã từng hứa gì không?”

Duyên bất ngờ trước câu hỏi của anh. Cô cau mày, cố lục lọi ký ức. Hứa gì? Cô không nhớ mình đã từng hứa gì với anh mà lại liên quan đến chuyện này.

Anh Vinh mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý: “Ngày xưa, hồi em còn học cấp 3, anh đã nghỉ học để đi làm kiếm tiền cho em ăn học. Em có nhớ một lần em đã viết một tờ giấy cam kết không? Em viết là sau này em ra trường, đi làm, em sẽ trả ơn anh, em sẽ lo cho anh, sẽ trả cho anh 500 triệu. Em còn nhớ không?”

Duyên sững sờ. Tất cả những ký ức về thời thơ ấu bỗng ùa về. Cô nhớ như in cái ngày anh Vinh đưa cô đến trường thi đại học. Trên đường đi, cô đã khóc, cô nói: “Anh ơi, em thấy có lỗi với anh quá. Em hứa sau này em sẽ trả ơn anh.” Anh Vinh đã cười, xoa đầu cô: “Ngốc ạ, anh em trong nhà thì tính toán làm gì. Em cứ học cho thật giỏi là được.” Thế rồi, cô đã viết một tờ giấy, một tờ giấy cam kết như một lời thề non hẹn biển của tuổi trẻ. Cô viết: “Con hứa sẽ học thật giỏi, sau này kiếm được nhiều tiền sẽ trả ơn bố mẹ và anh Vinh 500 triệu.” Cô tưởng rằng đó chỉ là một lời nói bộc phát, một lời hứa trẻ con. Cô không ngờ anh lại giữ nó.

Anh Vinh lấy ra một tờ giấy đã ngả màu ố vàng, gấp cẩn thận. Anh từ từ mở ra, đặt lên bàn. Duyên nhìn thấy những nét chữ nguệch ngoạc của mình ngày xưa. Cảm giác vừa bất ngờ, vừa bối rối, vừa xấu hổ.

 

“Em thấy chưa? Anh giữ nó suốt bao năm nay. Anh biết em là người giữ lời. Anh đã hy sinh cho em. Giờ em thành đạt rồi, em phải thực hiện lời hứa của mình chứ,” anh nói, giọng điềm đạm.

Duyên không nói nên lời. Cô cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực. Anh đang nói gì vậy? Anh đang dùng lời hứa trẻ con của cô để từ chối khoản nợ 500 triệu sao?

“Anh… anh nói vậy là sao? 500 triệu này là em cho anh vay, không phải là tiền trả ơn. Hai chuyện đó khác nhau hoàn toàn,” Duyên nói, giọng run rẩy.

Anh Vinh nhướng mày: “Khác nhau ư? Chẳng phải cả hai đều là 500 triệu sao? Anh đã cho em một tương lai tươi sáng. 500 triệu đó, anh nghĩ là không đủ để trả ơn cho sự hy sinh của anh đâu. Giờ em thành đạt, em có nhà, có xe, trong khi anh vẫn vất vả với chiếc xe cũ. Em nhìn xem, chiếc xe anh vay tiền em mua giờ đã xuống cấp rồi. Công việc cũng không còn như xưa nữa.”

Duyên nhìn anh. Cô thấy ánh mắt anh đầy sự mệt mỏi, sự thất vọng. Cô biết anh đã vất vả. Cô biết anh đã hy sinh. Nhưng cô không thể chấp nhận được cách anh giải quyết vấn đề này.

“Anh, em hiểu. Em luôn biết ơn anh. Nhưng 500 triệu đó là của vợ chồng em. Chồng em đã nhiều lần nhắc đến. Anh ấy nói nếu không phải anh thì anh ấy sẽ không để yên đâu. Giờ em biết nói với anh ấy thế nào?” Duyên nói, giọng nghẹn lại.

Anh Vinh đứng dậy, đi lại gần cửa sổ. Anh nhìn ra ngoài, ánh mắt xa xăm. “Em nghĩ chồng em là tất cả ư? Em quên tình nghĩa anh em rồi à? Em quên những năm tháng anh phải đi làm từ sáng sớm đến tối mịt, chỉ để có tiền cho em đến trường sao? Anh em, tình nghĩa còn hơn cả tiền bạc. Chẳng lẽ em lại vì một người ngoài mà bỏ rơi anh ruột của mình?”

Duyên cảm thấy như có một con dao đâm vào tim. “Người ngoài” ư? Hoàng không phải là người ngoài. Anh là chồng cô, là người cùng cô xây dựng tổ ấm. Cô không thể nào chấp nhận được cách anh nói về Hoàng như vậy.

“Hoàng không phải người ngoài. Anh ấy là chồng em. Anh ấy cũng có gia đình, cũng có những lo toan. Em cũng có trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình, anh hiểu không?” Duyên nói, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.

“Trách nhiệm? Trách nhiệm lớn nhất của em là với gia đình này. Với bố mẹ, với anh. Em đã từng hứa sẽ báo hiếu. Giờ đây, anh khó khăn, em lại quay lưng sao?” Anh Vinh quay lại, nhìn thẳng vào mắt Duyên. “Em về đi. Hãy suy nghĩ thật kỹ. Anh cho em hai lựa chọn. Một là em coi như món tiền đó là tiền trả ơn anh. Hai là anh sẽ xé tờ giấy này, nhưng anh sẽ không bao giờ coi em là em gái anh nữa.”

 

Duyên không tin vào tai mình. Anh đang đặt cô vào một tình thế không thể nào khó khăn hơn. Cô cảm thấy mọi thứ như đang sụp đổ. Cô không thể về nhà mà không có tiền. Cô không thể đối diện với Hoàng. Nhưng cô cũng không thể chấp nhận việc mất đi người anh trai, người đã từng là tất cả với cô.

Cô đứng dậy, giọng nói lạc đi: “Anh… anh cho em chút thời gian suy nghĩ.”

Duyên bước ra khỏi nhà. Cánh cổng sắt hoen gỉ khép lại sau lưng cô. Nước mắt cô cứ tuôn rơi không ngừng. Cô không biết phải đi đâu, về đâu.

Suốt một tuần sau đó, Duyên sống trong sự giày vò. Cô tránh mặt Hoàng, tránh những câu hỏi của anh. Cô sợ phải nói ra sự thật. Cô sợ sự thất vọng trong mắt anh. Hoàng nhận thấy sự bất thường của vợ. Anh kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì vậy em? Anh ấy không trả tiền đúng không?”

Duyên chỉ im lặng, cúi đầu. Hoàng thở dài: “Thôi được rồi. Nếu anh ấy không muốn trả, thì thôi. Anh không muốn vợ chồng mình vì chuyện này mà cãi nhau.”

Lời nói của Hoàng khiến Duyên càng thêm đau lòng. Cô biết Hoàng đã nhường nhịn cô rất nhiều. Cô biết anh đã cố gắng hiểu cho hoàn cảnh của cô. Nhưng cô không thể nào chấp nhận được việc mất đi 500 triệu đó. Đó không chỉ là tiền, đó là sự tôn trọng, là lời hứa.

Một tuần sau, Duyên quyết định đến gặp anh Vinh lần nữa. Lần này, cô không đến một mình. Cô dẫn theo Hoàng.

Anh Vinh bất ngờ khi thấy Hoàng đi cùng. Anh cau mày, vẻ mặt khó chịu.

Duyên lên tiếng: “Anh, đây là Hoàng. Anh ấy là chồng em. Chúng em đến đây để nói chuyện cho rõ ràng. Chuyện này không chỉ là chuyện của hai anh em mình, mà là chuyện của cả hai gia đình.”

Hoàng nói: “Em chào anh. Chuyện tiền bạc, em không muốn can thiệp. Nhưng Duyên là vợ em. Em không muốn cô ấy phải khó xử. 500 triệu đó, không lớn, nhưng cũng không nhỏ. Vợ chồng em cũng cần nó để lo cho cuộc sống. Nếu anh khó khăn, anh có thể nói. Chúng ta có thể tìm cách giải quyết.”

Anh Vinh cười nhạt: “Giải quyết ư? Chú có biết ngày xưa tôi đã làm gì cho Duyên không? Tôi đã hy sinh cả tương lai của mình. 500 triệu đó là gì so với những gì tôi đã làm?”

 

“Anh à,” Duyên nói, “em biết ơn anh. Em sẽ lo cho anh. Nhưng khoản tiền này, anh phải trả. Em đã hứa với Hoàng.”

Anh Vinh quay sang Hoàng: “Chú nghe đây, tôi không cần ai thương hại. Chú cứ về đi. Chuyện này là chuyện của tôi và em gái tôi. Chú đừng xen vào.”

Hoàng kiên quyết: “Anh Vinh, em hiểu. Nhưng anh đừng quên, Duyên không còn là cô bé cấp 3 nữa. Cô ấy đã có gia đình riêng. Anh đừng ép Duyên lựa chọn. Anh làm vậy là đang phá vỡ hạnh phúc của vợ chồng em.”

Câu nói của Hoàng như một nhát dao đâm vào lòng anh Vinh. Anh cảm thấy bị xúc phạm. Anh không ngờ Hoàng lại nói những lời như vậy. Anh rút tờ giấy cam kết từ trong túi áo, xé nó thành nhiều mảnh nhỏ, ném ra sàn nhà.

“Được. Nếu các người đã coi tình nghĩa anh em là không đáng giá, thì tôi không cần. Các người về đi. Tôi không có em gái như cô!” anh Vinh gằn giọng.

Duyên chết lặng. Cô không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước đường này. Cô không ngờ anh Vinh lại có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy. Nước mắt cô lại tuôn rơi. Cô nhìn Hoàng, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng. Hoàng bước đến, ôm lấy cô. “Thôi em, chúng ta về thôi.”

Hai người bước ra khỏi nhà. Cánh cổng sắt khép lại sau lưng họ. Duyên cảm thấy một nỗi đau xé lòng. Cô đã mất đi người anh trai, người đã từng là tất cả đối với cô. 500 triệu, nó đã phá tan tình cảm anh em.

Hai vợ chồng về đến nhà. Duyên vẫn còn khóc. Hoàng ôm cô, vỗ về: “Thôi, đừng khóc nữa. Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên đi cùng em.”

“Không, anh không có lỗi. Lỗi là do em,” Duyên nức nở. “Lẽ ra em nên cứng rắn hơn. Em không nên để mọi chuyện đi đến bước đường này.”

“Anh đã nói rồi. Tiền bạc không quan trọng bằng tình cảm. Anh không muốn vì 500 triệu mà vợ chồng mình mất hạnh phúc. Mất thì thôi, chúng ta làm lại từ đầu. Tiền bạc, chúng ta có thể kiếm lại được. Tình cảm anh em, mất đi rồi thì khó mà tìm lại được,” Hoàng nói.

Duyên nhìn Hoàng. Trong mắt anh, cô thấy sự thấu hiểu, sự bao dung. Cô cảm thấy mình thật may mắn khi có một người chồng như anh. Cô ôm Hoàng thật chặt, nước mắt vẫn tuôn rơi. Đó không phải là nước mắt của sự hối hận, mà là nước mắt của sự giải thoát. Cô đã mất đi một người anh, nhưng cô đã tìm thấy một người chồng. Và cô đã tìm thấy sự bình yên trong chính tâm hồn mình.

Về sau, Duyên không còn liên lạc với anh Vinh nữa. Cuộc sống của cô và Hoàng vẫn tiếp diễn. Họ cùng nhau làm việc, tiết kiệm, và cuối cùng cũng mua được một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Cuộc sống của họ tuy không giàu có, nhưng lại đầy ắp tiếng cười.

Một ngày nọ, Duyên nhận được một cuộc gọi từ mẹ. Mẹ nói anh Vinh bị ốm nặng. Duyên đến thăm anh. Căn nhà vẫn cũ kỹ, nhưng đã vắng đi tiếng cười. Anh Vinh nằm trên giường bệnh, gầy gò và yếu ớt.

Duyên bước vào phòng. Anh Vinh nhìn thấy cô, ánh mắt anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên, rồi sau đó là sự xấu hổ. “Em đến làm gì?”

“Mẹ nói anh ốm. Em đến thăm anh,” Duyên nói, giọng nghẹn lại.

Anh Vinh quay mặt đi: “Tôi không có em gái. Em về đi.”

Duyên ngồi xuống cạnh giường anh. Cô nắm lấy bàn tay gầy gò của anh. “Anh à, em xin lỗi. Em đã sai. Em đã không thể giải quyết mọi chuyện một cách tốt đẹp hơn.”

“Em đi đi. Đừng nói gì nữa,” anh Vinh nói, giọng yếu ớt.

“Anh, em không đi đâu cả. Dù anh có nói gì, anh vẫn là anh trai em. Em vẫn là em gái anh. Em đã từng nói, em sẽ lo cho anh. Giờ anh ốm, em sẽ ở đây chăm sóc cho anh.”

Anh Vinh không nói gì. Anh chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm. Duyên ở lại chăm sóc anh, nấu những món ăn mà anh thích. Cô kể cho anh nghe những câu chuyện vui, những chuyện về cuộc sống của cô và Hoàng. Cô không nhắc đến chuyện cũ, không nhắc đến 500 triệu. Cô chỉ muốn hàn gắn lại tình cảm anh em.

Sau một thời gian, anh Vinh dần bình phục. Một buổi tối, khi Duyên đang chuẩn bị đồ ăn cho anh, anh gọi cô lại. “Duyên này, anh… anh xin lỗi.”

Duyên bất ngờ trước lời xin lỗi của anh. Cô ngồi xuống, nhìn anh. “Anh đừng nói vậy. Em không giận anh.”

“Không, anh có lỗi. Anh đã sai. Anh đã ích kỷ, anh đã dùng tình cảm để ép buộc em. Anh đã không hiểu cho em. Anh xin lỗi em.”

Duyên bật khóc. “Anh à, em không cần anh phải xin lỗi. Em chỉ cần anh là anh trai của em, như ngày xưa.”

Anh Vinh cầm lấy tay Duyên: “Anh vẫn là anh của em. Mãi mãi là anh của em. 500 triệu đó, anh trả em. Không, anh sẽ trả lại. Nó là tiền của em.”

Duyên lắc đầu: “Anh à, không cần nữa. Em không cần 500 triệu đó nữa. Em đã có gia đình, đã có cuộc sống riêng. Em chỉ cần anh khỏe mạnh, sống vui vẻ. Anh cứ giữ nó. Coi như món quà em tặng anh.”

Anh Vinh nhìn Duyên, đôi mắt anh rưng rưng. “Em… em là một người em gái tốt.”

Duyên nắm chặt tay anh: “Anh, anh cũng là một người anh tốt. Em sẽ luôn yêu thương anh.”

Hai anh em ôm nhau. Nước mắt rơi, nhưng đó là nước mắt của sự hàn gắn, của sự tha thứ. Duyên cảm thấy một gánh nặng trong lòng được trút bỏ. Cô đã không còn phải lựa chọn giữa anh và chồng nữa. Cô đã có cả hai. Và quan trọng hơn, cô đã tìm lại được tình cảm anh em đã mất.

Từ đó, Duyên thường xuyên đến thăm anh Vinh. Cô đưa Hoàng đến cùng. Ba người ngồi với nhau, trò chuyện, cười đùa. Hoàng cũng đã tha thứ cho anh Vinh. Anh hiểu rằng, con người ai cũng có lúc sai lầm. Quan trọng là họ biết nhận ra sai lầm và sửa chữa.

Tình cảm anh em, sau bao sóng gió, đã được hàn gắn. 500 triệu, tuy đã mất, nhưng nó đã mang lại cho Duyên và Hoàng một bài học quý giá. Tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, nhưng không thể mua được tình cảm. Và điều quan trọng nhất, không phải là có bao nhiêu tiền trong tay, mà là có bao nhiêu tình thương trong lòng.

Món nợ 500 triệu của anh trai đã trở thành một nỗi ám ảnh suốt 10 năm. Khi tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, anh ấy đã đưa ra một tờ giấy và nói: “Đây là món nợ của vợ chồng em.”
Tấm gương nhỏ trong nhà tắm phản chiếu một khuôn mặt hốc hác, đôi mắt quầng thâm như chứa cả một vùn…
Anh trai tôi nợ 500 triệu suốt 10 năm, và khi tôi nghĩ đến việc đòi nợ, anh lại đưa ra một tờ giấy. Anh nói: “Đây là món nợ của vợ chồng em.”
Cuộc điện thoại đến, âm thanh chuông cứ văng vẳng trong căn phòng vắng. Khương đặt chiếc điều khiển…
Sau 10 năm, anh trai tôi vẫn chưa trả 500 triệu. Anh ta nói rằng đó là món nợ chúng tôi phải trả, rồi đưa ra một tờ giấy khiến tôi ngã ngửa.
Cuộc gọi đến vào đúng lúc Duyên đang rửa bát, tiếng chuông điện thoại chói tai cứ vang lên mãi như m…
Sau khi biết mẹ tôi ngoại tình, bố tôi đã đưa ra một quyết định tàn nhẫn. Ông bắt bà sống chung theo một cách không ai ngờ, khiến bà phải trả giá cho những gì đã gây ra.
Ngày ấy, không khí trong nhà vẫn còn mùi hương của những buổi sáng bình yên, thoang thoảng mùi cà ph…
Phát hiện ra sự thật vợ ngoại tình, người đàn ông đã đưa ra một quyết định tàn nhẫn. Ông không ly hôn mà buộc bà phải sống chung theo một cách không ai ngờ, khiến bà phải trả giá cho sai lầm của mình.
Không khí trong ngôi nhà này đặc quánh lại, nặng trĩu hơn cả màn đêm mùa hạ không một gợn gió. Mùi h…

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bài viết mới

  • Sau 10 năm, anh trai tôi vẫn chưa trả 500 triệu. Anh ta nói rằng đó là món nợ chúng tôi phải trả, rồi đưa ra một tờ giấy khiến tôi ngã ngửa.
  • Nghệ sĩ Tự Long nhớ thời NSND Xuân Bắc chưa lên chức Cục trưởng, nói 1 câu khiến ai cũng thấm
  • Con trai Cục trưởng, Nghệ sĩ Nhân dân Xuân Bắc không thông báo điểm thi tốt nghiệp THPT, giờ nghe kết quả xét tuyển ĐH ai cũng giật mình
  • Một tỷ phú đã phát hiện vợ cũ đi cùng cặp song sinh giống hệt anh. Sau khi điều tra, anh đã sốc ngất khi sự thật được phơi bày.
  • Khi tôi đang chăm bố đẻ cấp cứu trong bệnh viện, mẹ chồng gọi 22 cuộc điện thoại, bắt tôi về nấu cơm. Tôi đã đáp lại bằng một câu nói, khiến bà đứng hình và phải suy nghĩ lại…

Bình luận gần đây

  1. Một người bình luận WordPress trong Chào tất cả mọi người!

Lưu trữ

  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 5 2025
  • Tháng 4 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024
  • Tháng 9 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×