Cả làng Đông Phong đều biết Mai — cô gái đẹp nhất vùng, từng là hoa khôi đại học, người người ngưỡng mộ. Đám cưới của cô và Quân, chàng doanh nhân trẻ, từng được coi là “mối duyên trời định”. Vậy mà chỉ ba ngày trước lễ cưới, Quân nhắn một dòng lạnh lùng:
“Xin lỗi, anh không thể cưới em.”
Không lời giải thích, không gặp mặt. Mọi kế hoạch đổ sập. Nhà Mai rúng động. Họ hàng, hàng xóm bàn tán: “Hoa khôi mà cũng bị bỏ ư?”. Mai im lặng suốt hai ngày, rồi sáng hôm sau, cô tuyên bố sẽ vẫn cưới, chỉ là… chú rể đã đổi.
Chú rể mới là Hải, anh thợ xây trong làng — chân chất, đen nhẻm, nghèo kiết xác, từng âm thầm thích Mai từ thuở nhỏ. Ai cũng tưởng cô điên. Nhưng đám cưới vẫn diễn ra — gấp gáp, đơn sơ, không sính lễ, không váy cưới lộng lẫy, chỉ có mấy bó hoa đồng nội và tiếng cười gượng của cô dâu.
Đêm tân hôn.
Nhà Hải nghèo, căn buồng nhỏ chỉ vừa đặt được chiếc giường tre cũ. Mai ngồi im, nước mắt rơi mà không hiểu vì sao mình lại đến mức này. Hải vụng về pha ly nước ấm, rồi bảo:
“Anh biết em không thương anh. Nhưng đã là vợ chồng rồi… anh sẽ đối tốt với em, dù chỉ một ngày.”
Mai quay mặt đi, không đáp. Căn phòng im lặng. Một cơn gió thổi làm chiếc rèm cũ bay lên, lộ ra một góc gỗ mòn dưới gầm giường. Mai cúi xuống định dọn, bất chợt ngón tay chạm phải thứ gì cứng, lạnh. Cô kéo mạnh — một rương sắt nhỏ phủ bụi.
Khóa gỉ, nhưng vừa động nhẹ, nắp bật ra.
Bên trong là những thỏi vàng sáng lóa, xếp đầy kín, cùng một xấp giấy cũ kỹ đã ngả màu.
Mai chết lặng. Hải cũng tái mặt. Anh run run cầm tờ giấy lên — đó là di thư của người cha đã mất mười năm trước:
“Nếu con giữ được lòng lương thiện và không tham danh vọng, kho báu này sẽ thuộc về con. Nếu không, hãy để nó chôn vùi mãi mãi dưới gầm giường này.”
Hải nhìn Mai — đôi mắt cô dâu từng kiêu hãnh giờ long lanh ánh vàng. Cô ngẩng lên, cười khẽ:
“Anh… biết điều này từ trước sao?”
Hải lắc đầu, khẽ đáp:
“Không. Anh chỉ biết mình yêu em. Còn vàng… chắc là cha để lại, anh chưa bao giờ dám mở.”
Mai siết chặt tờ giấy, tim cô đập dồn. Cô nhớ đến Quân, người từng bỏ cô chỉ vì một lời đồn rằng gia đình Mai sắp phá sản.
Cô nhìn lại người đàn ông quê mùa trước mặt — chân còn dính đất, nhưng ánh mắt lại trong veo đến lạ.
Đêm ấy, tiếng gió vẫn rì rào qua mái ngói. Không ai trong làng biết rằng, dưới gầm giường căn nhà nghèo kia là một kho báu, và cũng là điểm khởi đầu của một câu chuyện tình khác — không đo bằng vàng, mà bằng lòng người.
Sáng hôm sau, Mai tỉnh dậy, ánh nắng chiếu qua ô cửa nhỏ, rọi lên những hạt bụi lơ lửng. Hải đã dậy từ lâu, đang nhóm bếp ngoài sân. Mùi khói bếp hòa cùng hương cơm mới khiến căn nhà nghèo trở nên ấm áp lạ thường.
Mai nhìn quanh — chiếc rương vàng vẫn nằm đó, nắp đậy hờ. Cô cúi xuống, nhìn lại lần nữa, như để chắc rằng mình không nằm mơ.
Những thỏi vàng vẫn lấp lánh, nhưng kỳ lạ, bên dưới cùng có một mảnh thư thứ hai, mực đã nhòe. Cô run run đọc:
“Nếu con mở rương khi lòng còn đố kỵ, vàng này sẽ không mang lại phúc, mà là họa.”
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Mai chợt nhớ đêm qua, khi cô mở rương, cô không hề nghĩ gì ngoài… “mình đã không cưới nhầm người”. Cô đã thấy vàng, chứ không thấy con người.
Ngoài kia, tiếng Hải gọi vọng vào:
“Mai ơi, ra ăn sáng đi, anh có chuyện muốn nói.”
Mai vội đóng nắp rương, đặt lại chỗ cũ.
Bữa sáng chỉ có bát cháo loãng và đĩa rau luộc, nhưng Hải cười hiền:
“Anh xin lỗi vì không có gì sang. Giờ mình cứ tạm sống thế, anh sẽ đi làm thêm. Nhà mình nghèo, nhưng anh sẽ cố để em không khổ.”
Mai nhìn gương mặt rám nắng của anh, lòng chợt nhói. Cô hỏi khẽ:
“Nếu một ngày, anh có thật nhiều tiền… anh có đổi khác không?”
Hải cười, nụ cười giản đơn mà chân thật đến mức khiến cô phải cúi đầu:
“Anh chỉ sợ đổi khác là em thôi.”
Đêm đó, Mai không ngủ được. Cô nằm im, nghe tiếng gió rít qua khe cửa, trong đầu không ngừng hiện lên ánh vàng lóa mắt. Cô nghĩ đến tương lai — nếu đem vàng ấy ra, họ có thể đổi đời. Nhưng rồi… lời di thư ám ảnh cô: “vàng mang họa nếu mở khi lòng chưa trong.”
Cô quyết định sáng mai sẽ kể cho Hải biết về mảnh thư thứ hai.
Nhưng khi trời chưa sáng, có tiếng động lạ ngoài sân. Mai bật dậy — cửa hé mở, rương vàng biến mất.
Cô hoảng loạn, lao ra sân. Bóng người chạy khuất về phía bìa làng. Mai nhận ra dáng đó — Quân, người bạn trai cũ.
“Anh Quân! Dừng lại!” — Mai hét lên, giọng nghẹn.
Quân quay đầu, ánh mắt hằn lên nỗi cay độc:
“Hóa ra đây là lý do em cưới hắn! Em nghĩ giấu được vàng à? Cái làng này bé lắm, Mai à!”
Anh ta bỏ chạy, nhưng vừa ra đến đầu ngõ, một tiếng nổ lớn vang lên.
Cả làng sáng rực. Đất đá tung tóe. Người ta chạy tới — chiếc rương nổ tung, bên trong không phải vàng thật, mà là vàng giả bọc thuốc nổ.
Mai gục xuống. Trong tiếng ồn ào, cô chỉ nghe Hải hét lên, ôm lấy cô:
“Anh đã nói rồi… cái gì của cha, mình không nên động vào!”
Sau vụ đó, Mai mất gần một tháng mới hồi phục. Vàng giả, nhưng mảnh thư thứ hai là thật — hóa ra cha Hải từng làm phu vàng, ông chôn rương ấy để răn con trai, không phải để lại của cải.
Mai ngồi trước hiên nhà, nhìn người chồng đang cặm cụi vá lại mái ngói, mồ hôi nhỏ giọt, lòng cô bỗng thấy yên bình đến lạ.
Cô khẽ nói, như một lời thú nhận với chính mình:
“Thứ quý nhất dưới gầm giường hôm đó… không phải vàng, mà là người đàn ông này.”
CÂU CHUYỆN DO AI VIẾT, MANG TÍNH HƯ CẤU KHÔNG CÓ THẬT