Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

“Nhà nó ng;::hèo r;ớt mồng tơi, chẳng đủ sính lễ, t;;ao cưới về chỉ thêm nh;;ục. Người ta cười cho th;;ối m:;ặt!”

Posted on 22/09/2025 by BTV

“Mâm cỗ dang dở”

Tôi chưa từng nghĩ ngày vui của đời mình lại biến thành một trò cười ê chề đến thế.

Ngày cưới đáng lẽ phải là ngày hạnh phúc nhất, nhưng chỉ vì một mâm cỗ, tôi đã bị gia đình chồng đẩy xuống tận đáy nhục nhã.


Nhà gái – nhà trai

Tôi và anh Nam yêu nhau ba năm, vượt qua bao nhiêu ngăn cản để đến được với nhau. Anh hiền lành, chăm chỉ, nhưng mẹ chồng – bà Hảo – lại nổi tiếng khó tính, trọng sĩ diện và coi thường gia cảnh nhà tôi.

Nhà tôi ở quê, không giàu có, bố mẹ làm nông, gom góp từng đồng để lo cho tôi ăn học. Tôi luôn tự nhủ, chỉ cần hai vợ chồng thương nhau thì khó khăn nào cũng vượt qua được.

Thế nhưng tôi đã nhầm.


Mâm cỗ bị dọn

Đám cưới tổ chức tại nhà trai. Khi đoàn nhà gái vừa đến, tôi thấy mâm cỗ đã bày biện đủ đầy: gà luộc vàng ươm, nem rán, canh bóng, cả rượu ngoại. Tôi thở phào, nghĩ rằng mọi chuyện suôn sẻ.

Nhưng vừa bước xuống xe, bà Hảo đã gườm gườm nhìn tôi rồi bất ngờ hất hàm:
— “Đi về! Cưới xin gì nữa!”

Tất cả quan khách sững sờ. Mâm cỗ ngay lập tức được người làm thu dọn trong sự ngỡ ngàng của hai họ. Tiếng xì xào lan khắp sân.

Tôi chết lặng, còn Nam hoảng hốt giữ tay mẹ:
— “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Hôm nay là ngày cưới mà…”

Bà Hảo lạnh lùng, chỉ thẳng vào mặt tôi:
— “Con dâu kiểu này thì tao không cưới. Mâm cỗ này không dành cho loại nhà quê tham hão. Tao không để họ hàng chê cười nhà tao rước cái của nợ về.”

Câu nói ấy khiến tôi tái mặt. Tôi nghe rõ từng tiếng cười khẩy xung quanh, như dao cứa vào lòng.


Nguyên nhân cay đắng

Hóa ra, trước đó vài ngày, nhà tôi không kịp đưa sính lễ theo đúng “lệ” mà bà Hảo đòi: tiền mặt cả trăm triệu, kèm vàng bạc cho họ hàng xa. Bố mẹ tôi đã cố gắng xoay xở, nhưng vẫn thiếu. Tôi và Nam tính sau cưới sẽ trả dần, ai ngờ bà đem chuyện ấy ra bêu ngay trong ngày trọng đại.

— “Nhà nó nghèo rớt mồng tơi, chẳng đủ sính lễ, tao cưới về chỉ thêm nhục. Người ta cười cho thối mặt!” – bà nói oang oang trước đám đông.

Bố mẹ tôi cúi gằm, nước mắt rơi. Tôi thấy tim mình tan nát.


Phẫn nộ bùng nổ

Không chịu nổi, tôi run rẩy lên tiếng:
— “Bác ơi, cháu lấy anh Nam vì tình yêu, chứ không phải vì sính lễ. Sao bác lại coi thường bố mẹ cháu như vậy?”

Bà Hảo trợn mắt:
— “Yêu à? Tình yêu có cho mày ăn được không? Tao cần dâu có tiền, không cần đứa bám váy chồng. Mày cút đi, đừng làm ô uế cửa nhà tao!”

Cả họ hàng xôn xao, một số người gật gù hùa theo. Nam tức giận:
— “Mẹ quá đáng vừa thôi! Con yêu Mai, con cưới Mai. Sính lễ bao nhiêu, con sẽ lo, không để nhà gái chịu nhục!”

Bà Hảo cười nhạt:
— “Mày dám chống tao vì nó? Được, đã thế thì từ giờ mày đừng gọi tao là mẹ nữa.”


Quyết định

Khoảnh khắc đó, tôi hiểu rõ: cuộc hôn nhân này nếu tiếp tục, tôi sẽ cả đời sống trong sự khinh miệt. Tôi nắm chặt tay Nam, nghẹn ngào:
— “Anh à… chúng ta dừng ở đây thôi.”

Nam hoảng hốt:
— “Mai! Em nói gì vậy?”

Tôi cắn môi, nước mắt lăn dài:
— “Nếu ngay ngày cưới, em đã bị hắt hủi như kẻ ăn mày, thì tương lai sẽ còn nhục nhã thế nào nữa? Em không thể để bố mẹ em bị sỉ nhục thêm.”

Tôi quay lại ôm lấy bố mẹ mình, cúi chào rồi dứt khoát bước đi, bỏ lại sau lưng tiếng gào thét của Nam và sự nhốn nháo của đám đông.


Hậu quả

Sau ngày hôm đó, chuyện “cô dâu bị đuổi ngay lễ cưới” lan khắp vùng. Gia đình chồng trở thành trò cười, chẳng ai còn kính trọng. Người ta thì thầm:
— “Có tiền mà vô phúc. Tham sính lễ để mất dâu hiền.”

Nam sau đó nhiều lần tìm tôi, mong nối lại, nhưng tôi đã không còn niềm tin. Dù anh yêu tôi, nhưng anh bất lực trước mẹ. Tôi biết, nếu quay lại, tôi sẽ mãi mãi phải sống dưới bóng bà Hảo.

Bố mẹ tôi tuy đau lòng, nhưng lại mừng thầm vì con gái thoát khỏi cảnh giam cầm.


Cái kết cho từng người

Bà Hảo tự hào vì giữ “sĩ diện”, nhưng thực chất bị họ hàng chê cười vì tham lam, coi thường người khác. Mấy năm sau, bà đổ bệnh, nằm cô độc, không ai chăm nom.

Nam day dứt cả đời. Anh mất người con gái thật lòng yêu thương, sống gượng gạo trong những cuộc mai mối bất thành.

Tôi – sau cú sốc ấy – dồn sức vào sự nghiệp. Vài năm sau, tôi thành lập công ty nhỏ, lo được cho bố mẹ cuộc sống đủ đầy. Tôi hiểu rằng, giá trị của một người phụ nữ không nằm ở mâm cỗ hay sính lễ, mà nằm ở việc biết trân trọng chính mình.


Lời kết

Ngày đó, mâm cỗ bị dọn đi, đám cưới tan vỡ, tôi tưởng đời mình đã chấm hết. Nhưng hóa ra, đó lại là khởi đầu cho sự tự do.

Câu nói cuối cùng của mẹ chồng cũ – “Tao không để họ hàng cười vào mặt tao” – đã khiến chính bà ta trở thành trò cười thiên hạ.

Còn tôi, từ một cô dâu bị hắt hủi, đã học cách ngẩng cao đầu và bước đi bằng đôi chân của mình.

Bài viết mới

  • Chân dung bà chủ đất bị người đàn ông xây nhầm nhà phải đi đòi suốt 1 năm nay ở Hải Phòng: Mất mồ hôi, công sức trên chính mảnh đất hợp pháp của mình
  • “Mày ăn cơm rơi, bẩn thỉu thế hả? Đã là đồ vô dụng còn bày đặt làm khó tao! Quỳ đó, không được ăn gì hết!”
  • “Giờ chúng coi tôi như gánh nặng. Hóa ra, cha mẹ chỉ có một, mà con cái thì… có khi chẳng đứa nào thật lòng.”
  • Từ tháng này, lương con dâu 70 triệu, thì phải nộp cho mẹ 50 triệu. Gọi là góp cho nhà chồng, giữ thể diện họ hàng
  • “Lại có chuyện gì thế? Sao không ở bệnh viện trông chồng?”

Bình luận gần đây

Không có bình luận nào để hiển thị.

Lưu trữ

  • Tháng 9 2025
  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 5 2025
  • Tháng 4 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024
  • Tháng 9 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×