Ngày tôi lấy chồng, mẹ chồng chẳng ưa. Bà quen miệng gọi tôi là “con bé bán cơm bình dân”, dù nhà tôi trước đây cũng có cơ ngơi, quán ăn gia đình khắp phố. Tôi cắn răng chịu, nghĩ chỉ cần chồng thương thì mọi khổ cũng qua.
Một hôm, tin như sét đánh: bố mẹ tôi phá sản. Hệ thống quán ăn gặp sự cố, nợ ngân hàng chồng chất, phải bán tháo từng cửa hàng. Tin lan nhanh đến tai mẹ chồng, thái độ bà đổi hẳn.
Bữa cơm tối hôm đó, tôi vừa đặt mâm ra thì bà nhìn chằm chằm:
– Nghe đâu bố mẹ cô mất sạch rồi phải không?
Tôi lặng im, nuốt nghẹn.
– Nhà hết tiền thì liệu mà sống tử tế. Cơm mới tôi để cho người xứng đáng, còn cô… ăn cơm thừa đi. – Bà hất cằm về phía nồi cơm nguội từ trưa.
Chồng tôi đỏ mặt, định nói thì bà gằn giọng:
– Con im! Đàn ông phải lo sự nghiệp, đừng vì đàn bà mà mất hiếu.
Tôi ngồi xuống, múc bát cơm nguội. Cơm vón cục, lạnh ngắt, cổ họng tôi nghẹn lại, nhưng vẫn ăn. Tôi muốn giữ sĩ diện cho chồng. Trong lòng, tim đau như bị xát muối.
Những ngày sau, mẹ chồng càng lấn lướt. Bà sai tôi quét nhà, giặt cả chồng quần áo của mấy đứa cháu họ. Hàng xóm xì xào: “Con dâu nhà đó hết giá rồi, mất chỗ dựa, coi như ô sin thôi.” Tôi nghe mà tủi nhục.
Một chiều mưa, tôi đang rửa chén thì bà gọi giật:
– Ngày mai chuẩn bị mâm cơm tử tế. Có người bên đối tác của con trai tới. Còn cô? Ăn đâu thì ăn, đừng ngồi cùng bàn cho mất mặt.
Tôi gật, nước mắt lăn nóng rát. Đêm ấy, tôi ôm gối khóc. Chồng lặng im, chỉ siết tay tôi:
– Em chịu khó. Khi nào anh ổn định sự nghiệp, chúng ta ra ở riêng.
Sáng hôm sau, nhà rộn ràng. Tôi mặc tạp dề, xuống bếp dọn dẹp. Đúng lúc ấy, ngoài cổng vang lên tiếng động cơ rền vang. Tôi ngẩng lên: một hàng xe sang nối đuôi nhau tiến vào, toàn biển số đẹp. Hàng xóm ùa ra xem, xôn xao cả xóm.
Cửa chiếc xe đầu tiên bật mở. Người bước xuống chính là bố tôi – gầy đi nhưng khí chất vẫn nguyên vẹn. Tôi chết sững.
Mẹ chồng hoảng hốt, lí nhí:
– Ông… ông… chẳng phải nghe nói phá sản rồi sao?
Bố mỉm cười:
– Đúng là tôi bán toàn bộ chuỗi quán ăn. Nhưng bán để rút vốn đầu tư vào mảng khác. Hôm nay tôi vừa ký hợp đồng hợp tác, thành công hơn cả trước. – Ông quay sang tôi, giọng ấm áp: – Con gái, về nhà thôi.
Tôi run rẩy, chưa kịp bước thì bố kéo tay tôi ra giữa sân:
– Những ngày qua con chịu ấm ức nhiều rồi. Bố không muốn con phải ăn cơm thừa chỉ vì người ta tưởng con không còn chỗ dựa.
Mọi ánh mắt đổ dồn. Mẹ chồng mặt cắt không còn giọt máu. Họ hàng chồng lúng túng, chẳng dám nhìn tôi.
Bố dõng dạc:
– Tôi tôn trọng hôn nhân của con gái. Nhưng nếu gia đình này không coi nó là người, tôi sẵn sàng đón nó về. Con gái tôi, chưa bao giờ phải sống nhục.
Tôi bật khóc. Chồng tôi vội chạy ra, quỳ sụp trước bố tôi:
– Con xin lỗi. Con không bảo vệ được vợ. Con sẽ dọn ra ở riêng, xin bác cho chúng con cơ hội.
Bố nhìn anh, im lặng hồi lâu rồi gật nhẹ:
– Cơ hội là do con gái tôi quyết định. Nhưng nhớ, nếu lần sau nó rơi nước mắt vì bị coi thường, thì không có lần hai.
Hàng xe sang nổ máy, rời đi, để lại cả xóm còn chưa hết bàn tán.
Đêm đó, tôi ngồi trước hiên, lần đầu thấy mẹ chồng lặng lẽ bê ra một bát cơm nóng. Bà đặt xuống, lí nhí:
– Mẹ sai rồi. Từ nay… con cứ ăn cơm mới.
Tôi nhìn chồng, nhìn bát cơm nghi ngút khói. Tim tôi nặng trĩu nhưng cũng thanh thản hơn. Tôi biết, mình không còn đơn độc. Và từ hôm ấy, trong căn nhà này, chẳng ai dám nhắc đến “cơm thừa” nữa.