Nghe tin chồng cũ lấy vợ t-àn t-ật, tôi trang điểm thật lộng lẫy tới nơi tổ chức đám cưới để c/ười nh/ạo, nhưng biết thân phận thật sự của cô dâu, tôi về kh;óc cả đêm….Cuộc đời tôi tưởng chừng đã bước sang trang mới sau hai năm ly hôn. Tôi tự nhủ bản thân không còn vướng bận với anh ta – người đàn ông từng thề thốt trọn đời bên cạnh, rồi cuối cùng phản bội bằng sự lạnh lùng và vô tâm. Nhưng mọi sự kiêu hãnh, lòng tự tôn còn sót lại trong tôi bị chạm mạnh khi một người bạn gọi điện, hớt hải báo tin:
“Lan à, mày biết tin chưa? Hùng – chồng cũ mày sắp cưới vợ mới rồi đó!”
Trái tim tôi nhói lên. Tôi hỏi dồn dập, trong đầu hiện ra hàng loạt câu hỏi: Cô gái đó là ai? Xinh đẹp, trẻ trung hơn tôi sao? Họ quen nhau từ bao giờ? Ngày cưới là ngày nào? Bạn tôi chỉ thở dài:
“Nghe nói gia đình cô gái cũng thường thôi, không hơn mày là mấy. Đám cưới tổ chức cuối tuần này. Thật ra tao cũng thấy khó hiểu, sao anh ta lại vội vàng như vậy.”
Tôi nén một tiếng cười khẩy, cố giấu đi sự hụt hẫng. Vội vàng hay không, rõ ràng anh ta đã quyết tâm chấm dứt mọi dây dưa với quá khứ. Trong khi đó, tôi vẫn chưa thực sự mở lòng với ai. Cảm giác bị bỏ lại phía sau đau đớn hơn tôi tưởng.
Ngay trong tối hôm ấy, tôi đứng trước gương. Người phụ nữ trong gương không còn trẻ trung như thuở đôi mươi, nhưng vẫn có nét quyến rũ, mặn mà. Tôi chợt nghĩ: Tại sao phải tỏ ra yếu đuối? Tại sao không xuất hiện một lần, thật lộng lẫy, để anh ta thấy tôi không hề thua kém bất kỳ ai?
Ý nghĩ đó lớn dần, biến thành quyết định. Tôi sẽ đến dự đám cưới. Không phải để chúc phúc. Tôi muốn xem người thay thế tôi rốt cuộc là loại người thế nào, và muốn để anh ta biết rằng – mất tôi là điều tiếc nuối lớn nhất đời anh ta.
Những ngày sau đó, tôi bận rộn tìm bộ váy sang trọng nhất, đi làm tóc, làm móng. Trong thâm tâm, tôi biết mình chẳng có lý do chính đáng để đến, ngoài sự ích kỷ và một chút thù hằn. Nhưng cảm giác này giống như một sự trả đũa tinh thần mà tôi cần để giữ lại chút tự tôn.
Tối hôm trước ngày cưới, tôi nằm trằn trọc, nghĩ về quãng thời gian đã qua. Có lúc tôi muốn buông bỏ, không xuất hiện làm gì cho thêm rắc rối. Nhưng cuối cùng, nỗi hiếu thắng lấn át. Tôi tự nhủ: Ngày mai, mình sẽ thật rực rỡ. Ngày mai, mình sẽ ngẩng cao đầu bước vào, như một nữ hoàng. “Tôi không ngờ, quyết định đến dự đám cưới hôm ấy đã đưa tôi đối diện với một sự thật khiến cả cuộc đời mình chao đảo…”
Quý độc giả xem thêm tại đây!
Tôi bước vào sảnh cưới, tự tin và đầy kiêu hãnh. Hùng nhìn thấy tôi, đôi mắt anh ấy đầy vẻ bất ngờ và có chút bối rối. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi muốn tìm thấy cô dâu, người phụ nữ đã thay thế tôi.
Cô dâu đang ngồi trên xe lăn, mái tóc đen dài xõa xuống, che đi một phần khuôn mặt. Mọi người nhìn cô với ánh mắt thương hại. Tôi cười thầm, tự nhủ: “Hóa ra anh ta chỉ có thể tìm được người như vậy.”
Tiệc cưới bắt đầu, MC mời cô dâu và chú rể lên sân khấu. Hùng nhẹ nhàng đẩy xe lăn của cô dâu lên. Khi cô dâu ngẩng đầu lên, tôi bàng hoàng. Khuôn mặt cô ấy… là một bức tranh nham nhở của những vết bỏng. Nửa khuôn mặt cô ấy biến dạng. Tôi nghe thấy tiếng xì xào của khách mời. Một người phụ nữ đứng cạnh tôi thì thầm: “Thật tội nghiệp, nghe nói cô ấy bị tai nạn giao thông nghiêm trọng khi đang làm tình nguyện viên, nửa khuôn mặt bị bỏng nặng. Nhưng cô ấy là người đã hiến thận cho Hùng cách đây hai năm. Hùng đã tìm cách liên lạc với cô ấy, nhưng cô ấy từ chối vì sợ Hùng sẽ cảm thấy có lỗi, và chỉ đồng ý khi Hùng nói rằng tình yêu của anh không chỉ là sự biết ơn.”
Tim tôi thắt lại. Tôi nhớ lại hai năm trước, Hùng đã phải nhập viện khẩn cấp vì suy thận. Anh ấy đã phải chịu đựng những cơn đau thể xác và tinh thần khủng khiếp. Khi đó, tôi đã quá mải mê với sự nghiệp của mình mà không quan tâm đến Hùng. Tôi đã không bao giờ biết được rằng, Hùng đã nhận được quả thận từ một người lạ. Giờ đây, người lạ đó đã trở thành cô dâu của Hùng.
Tôi quay lưng bỏ đi, nước mắt lã chã rơi. Tôi không còn cảm thấy kiêu ngạo nữa, mà chỉ còn sự xấu hổ. Tôi đã quá bận tâm đến bản thân, đến sự lộng lẫy bên ngoài mà quên mất tình yêu thật sự, sự hy sinh và lòng trắc ẩn. Tôi đã đánh mất người đàn ông mình yêu, không phải vì anh ấy phản bội, mà vì tôi đã không thể ở bên anh ấy khi anh ấy cần tôi nhất.