Trong bóng đêm tĩnh lặng của một buổi tối mùa thu, những giọt mưa bụi li ti như những hạt thủy tinh vỡ tan trên khung cửa sổ. Ánh đèn đường vàng vọt hắt vào, in hình những chiếc lá bàng đang xoay mình rơi xuống. Trên chiếc sofa êm ái, Thu lặng lẽ cuộn mình trong chăn, cố gắng tìm kiếm hơi ấm từ chiếc điện thoại đang phát sáng trong lòng bàn tay. Đã 9 giờ tối, và tin nhắn cuối cùng của chồng cô, Hải, là “Anh đi chạy bộ một chút, em ngủ sớm nhé.” Cơn nghi ngờ đã gặm nhấm tâm hồn cô suốt gần một tháng qua lại dâng lên như một cơn thủy triều, nhấn chìm mọi lý lẽ và sự tin tưởng.
Hải, người đàn ông chín chắn, điềm đạm mà cô đã đặt trọn niềm tin sau cuộc hôn nhân đầu đầy nước mắt. Anh cũng từng đổ vỡ, cũng từng mang trong mình những vết sẹo của quá khứ. Chính sự đồng điệu ấy đã kéo họ lại gần nhau. Họ xây dựng một tổ ấm mới với tình yêu, sự thấu hiểu và một đứa con gái nhỏ, bé Mai, là kết tinh của hạnh phúc. Cuộc sống cứ thế trôi đi êm đềm, cho đến khi những cuộc “chạy bộ” buổi tối của Hải trở nên thường xuyên một cách bất thường.
Ban đầu, Thu không mấy để tâm. Cô nghĩ anh cần không gian riêng, cần giải tỏa căng thẳng sau một ngày làm việc. Nhưng rồi, sự vắng mặt của anh mỗi tối, cùng với những câu chuyện kể lấp lửng và ánh mắt né tránh mỗi khi cô hỏi han, đã gieo vào lòng cô một hạt giống của sự nghi ngờ. Đêm nay, cơn mưa đã trở thành cái cớ hoàn hảo để cô hành động.
Cô khoác vội chiếc áo mưa, mang theo một chiếc ô và lặng lẽ bước ra khỏi nhà. Chiếc xe của Hải không còn trong gara. Cô lấy xe của mình, rẽ vào con đường mà cô đã âm thầm quan sát anh mỗi khi anh rời đi. Dưới ánh đèn đường lấp loáng, chiếc xe của Hải đậu khuất sau một tán cây lớn. Thu tắt máy, giữ khoảng cách và quan sát. Anh không đi chạy bộ. Anh đứng trước một căn nhà nhỏ, ánh đèn hắt ra từ ô cửa sổ.
Tim Thu đập mạnh. Một cảm giác đau đớn, khó chịu lan tỏa khắp lồng ngực. Cô hít một hơi thật sâu, nén lại cảm xúc và quyết định tiến lại gần hơn. Chiếc ô che đi khuôn mặt, cô cố gắng trông như một người qua đường đang trú mưa. Khi đến gần, cô nghe thấy tiếng nói vọng ra từ bên trong.
“Uống thuốc đi, em.” Đó là giọng của Hải, dịu dàng và đầy quan tâm.
“Em không muốn. Anh về đi, vợ anh sẽ lo lắng đấy.” Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Thu như bị điện giật. Giọng nói ấy, dù yếu ớt, nhưng mang một sự quen thuộc kỳ lạ. Cô nín thở, lắng tai lắng nghe.
“Không sao đâu. Em cứ uống đi rồi anh về. Em phải khỏe lại.” Hải đáp.
Thu lùi lại, trái tim cô như đang bị bóp nghẹt. Sự ghen tuông dâng lên trong cô, một cơn bão cảm xúc. Cô muốn xông vào, muốn gào lên, muốn hỏi anh ta đang làm gì, người phụ nữ đó là ai. Nhưng lý trí cô thắng thế. Cô muốn biết sự thật, toàn bộ sự thật. Cô quay xe, về nhà trong cơn mưa. Nỗi đau trong lòng cô còn lớn hơn cả những giọt mưa đang rơi trên mái tóc.
Hải về nhà lúc 10 giờ 30 phút. Anh rón rén mở cửa, nhìn thấy cô đang ngồi trên sofa, giả vờ xem tivi.
“Em chưa ngủ à?” Giọng anh vẫn dịu dàng như thường lệ.
Thu quay lại, gương mặt cô không còn sự bình thản như lúc đầu. “Anh đi chạy bộ giữa trời mưa thế này à?”
Hải đứng khựng lại, ánh mắt anh lộ rõ sự bối rối. “À… ừ. Anh chỉ đi dạo một chút thôi.”
Sự lúng túng của anh như một chiếc đinh đóng vào trái tim cô. “Hải, đừng nói dối em nữa. Em biết hết rồi.”
Anh im lặng, cúi gằm mặt. Không có lời phủ nhận, không có sự bào chữa. Sự im lặng của anh còn đau đớn hơn bất cứ lời nói nào.
“Người phụ nữ đó là ai? Cô ấy là… là người mới của anh phải không?” Giọng Thu run rẩy.
Hải ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đầy sự đau khổ. “Thu, không phải như em nghĩ.”
“Vậy là thế nào?” Thu bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. “Anh đã hứa với em, chúng ta sẽ không giấu giếm nhau bất cứ điều gì. Tại sao anh lại làm như vậy?”
“Ngồi xuống đi, em.” Hải nắm lấy tay cô, dẫn cô ngồi xuống sofa. Anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt anh nhìn xa xăm, như đang hồi tưởng lại một câu chuyện cũ. “Người phụ nữ đó là… vợ cũ của anh.”
Thu sững sờ. Cô đã chuẩn bị cho một cuộc cãi vã, cho một lời thú tội về một mối quan hệ mới, nhưng không phải điều này.
“Em… em nói thật à?” Cô hỏi lại, giọng nói đứt quãng.
“Vợ cũ của anh, cô ấy bị tai nạn giao thông cách đây vài tháng. Bác sĩ nói cô ấy bị tổn thương cột sống, liệt nửa người. Gia đình chồng cô ấy… họ đã bỏ rơi cô ấy.” Giọng Hải nghẹn lại. “Anh biết là không đúng, nhưng anh không thể làm ngơ. Cô ấy đã từng là vợ của anh. Cô ấy là người đã đi qua một phần cuộc đời anh. Bây giờ cô ấy một mình, không có ai bên cạnh.”
Nước mắt Thu vẫn tuôn rơi, nhưng không còn là nước mắt của sự ghen tuông, mà là nước mắt của sự thấu hiểu. Cô nhìn vào ánh mắt của Hải, thấy được nỗi đau, sự dằn vặt và cả sự trắc ẩn của anh. Hải không phải là người lừa dối, anh chỉ là một người đàn ông lương thiện, không thể nhắm mắt làm ngơ trước sự đau khổ của người khác.
“Em đã từng nghĩ anh lừa dối em, đã từng nghĩ anh có người khác.” Giọng Thu thều thào.
“Anh xin lỗi. Anh đã không nói với em vì anh sợ… anh sợ em sẽ hiểu lầm, sợ em sẽ tổn thương.” Hải nắm chặt tay cô. “Nhưng anh muốn em biết, tình yêu của anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi. Anh đến với cô ấy không phải vì tình yêu, mà vì nghĩa cũ. Anh chỉ muốn giúp cô ấy, một chút thôi.”
Thu im lặng. Những mảnh ghép trong lòng cô dần được ghép lại. Sự lén lút của anh không phải là sự phản bội, mà là sự giấu diếm một nỗi đau. Nỗi đau của một người đàn ông không thể buông bỏ một quá khứ đầy biến cố.
“Em hiểu rồi.” Giọng cô nhẹ bẫng.
“Em hiểu gì cơ?” Hải ngạc nhiên.
“Em hiểu tại sao anh lại làm như vậy.” Thu ngước nhìn anh, ánh mắt cô đầy sự cảm thông. “Hải, anh không phải là một người chồng tồi. Ngược lại, em thấy mình đã chọn đúng người.”
Hải nhìn cô, nước mắt anh cũng bắt đầu lăn dài. “Thu…”
“Anh không thể bỏ mặc người đã từng là vợ mình. Em hiểu mà. Em cũng từng đổ vỡ, em hiểu được sự cô độc, sự đau đớn khi phải chiến đấu một mình.” Thu nắm lấy tay anh, bàn tay cô ấm áp và vững chãi. “Chúng ta không phải là người dưng. Chúng ta là gia đình. Nỗi đau của anh cũng là nỗi đau của em. Anh làm thế nào mà em không ghen sao? Có chứ, em rất ghen, rất đau lòng. Nhưng em hiểu được, trong cuộc đời này, nghĩa tình còn quan trọng hơn cả tình yêu. Có lẽ, đây chính là sự chín chắn của người từng trải.”
Hải ôm chặt lấy cô. Trong vòng tay anh, Thu cảm nhận được sự ấm áp và sự an toàn. Cô đã từng nghĩ rằng cuộc hôn nhân này là một sai lầm, nhưng bây giờ, cô lại thấy mình may mắn biết bao. Anh không chỉ là một người chồng tốt, mà còn là một người đàn ông có nhân cách, có tấm lòng.
“Anh định giấu em đến bao giờ?” Thu hỏi, giọng cô đã bình tĩnh hơn.
“Anh không biết. Có lẽ, anh sẽ tìm cách nào đó để nói với em. Nhưng anh lo sợ. Lo sợ rằng anh sẽ làm tổn thương em.”
“Anh đã làm rồi. Nhưng không sao. Em sẽ giúp anh.”
“Em… em nói thật chứ?” Hải buông cô ra, ánh mắt anh lộ rõ sự ngạc nhiên.
“Thật chứ. Cô ấy là ai? Vợ cũ của anh tên gì?”
“Yên. Cô ấy tên là Yên. Thu, em… em thật sự không giận anh sao?”
“Giận chứ. Nhưng không phải vì anh lén lút, mà vì anh không tin tưởng em. Em đã từng nghĩ rằng chúng ta đã vượt qua được những tổn thương của quá khứ. Nhưng có lẽ, chúng ta cần phải đối diện với nó một lần nữa.” Thu mỉm cười. “Ngày mai, em sẽ đi cùng anh. Chúng ta sẽ cùng nhau đến thăm Yên.”
Hải im lặng, anh không biết phải nói gì. Anh chỉ biết ôm chặt lấy cô, cảm ơn cô bằng cả trái tim. Lòng trắc ẩn của anh đã được thấu hiểu, sự dằn vặt của anh đã được sẻ chia.
Sáng hôm sau, Thu và Hải cùng nhau đến thăm Yên. Ngôi nhà nhỏ, đơn sơ nhưng gọn gàng. Yên nằm trên giường, nhìn ra cửa sổ. Gương mặt cô xanh xao, nhưng đôi mắt vẫn long lanh.
“Hải, anh đến rồi.” Giọng Yên yếu ớt.
“Yên, anh có người muốn giới thiệu với em.” Hải nói, rồi anh nắm lấy tay Thu.
Thu tiến đến gần, cô mỉm cười. “Chào chị, em là Thu, vợ của Hải.”
Yên sững sờ. Cô nhìn Thu, rồi nhìn Hải. Trong ánh mắt cô, có sự bối rối, sự ngại ngùng và cả sự xấu hổ.
“Em… em không phải là Hải nói sao?” Giọng Yên run rẩy.
“Đúng là anh ấy giấu em. Nhưng bây giờ thì không còn gì để giấu nữa.” Thu mỉm cười, nụ cười chân thành, không có chút gượng ép nào. “Chị Yên, em hiểu hết rồi. Anh ấy nói với em tất cả. Từ bây giờ, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc chị.”
Yên bật khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má gầy guộc của cô. “Thu… em… em không giận anh ấy sao?”
“Giận chứ, nhưng không phải giận anh ấy đã lén lút chăm sóc chị. Mà là giận anh ấy đã không nói với em sớm hơn. Chúng ta là gia đình. Chúng ta phải cùng nhau gánh vác mọi chuyện.” Thu nói, giọng cô dịu dàng.
Yên nắm lấy tay Thu, bàn tay cô lạnh ngắt. “Cảm ơn em… Cảm ơn em nhiều lắm.”
“Không có gì đâu chị. Chị đừng lo lắng, từ bây giờ, chúng em sẽ ở bên cạnh chị.” Thu nói.
Từ ngày đó, cuộc sống của gia đình Thu và Hải có thêm một thành viên, dù không ở cùng một mái nhà. Họ cùng nhau chăm sóc Yên. Đôi khi, Hải đến vào buổi tối, chăm sóc Yên và trò chuyện với cô. Đôi khi, Thu đến vào buổi sáng, nấu cháo, trò chuyện và cùng Yên xem tivi. Họ cùng nhau san sẻ gánh nặng, san sẻ trách nhiệm.
Tình yêu của Thu và Hải không hề bị giảm sút. Ngược lại, nó càng trở nên bền chặt hơn. Sự thấu hiểu, sự cảm thông và sự vị tha đã trở thành sợi dây vô hình, gắn kết hai trái tim. Họ đã cùng nhau vượt qua những vết sẹo của quá khứ, cùng nhau đối mặt với những khó khăn của hiện tại. Họ hiểu rằng, tình yêu không chỉ là sự chiếm hữu, mà còn là sự sẻ chia, sự hy sinh và sự vị tha. Họ đã tìm thấy hạnh phúc trong một cuộc sống đầy biến cố. Một hạnh phúc không chỉ được xây dựng trên tình yêu, mà còn trên nghĩa tình và sự trắc ẩn.
Một buổi tối, khi Hải đang ngồi bên cạnh Yên, Thu gọi điện đến.
“Anh ăn tối chưa?” Giọng Thu dịu dàng.
“Anh chưa. Anh định về ăn với em.” Hải đáp.
“Không cần đâu. Em đã nấu cháo mang đến cho anh và chị Yên rồi. Chờ em một chút nhé.” Thu nói.
Hải nhìn chiếc điện thoại trên tay, khóe mắt anh cay cay. Anh cảm thấy mình thật may mắn khi đã tìm thấy một người phụ nữ như Thu. Một người phụ nữ không chỉ yêu anh, mà còn thấu hiểu anh, chấp nhận quá khứ của anh và cùng anh gánh vác mọi chuyện.
Một lát sau, Thu đến. Cô mang theo một tô cháo nóng hổi. Mùi cháo thơm phức lan tỏa khắp căn phòng.
“Nào, anh và chị Yên ăn đi.” Thu nói, cô múc một muỗng cháo, thổi nguội rồi đưa cho Hải.
Hải nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự biết ơn. “Thu…”
“Anh ăn đi. Em biết anh đã mệt rồi.” Thu nói.
Hải múc một muỗng cháo, đưa cho Yên. “Yên, em ăn đi. Cháo Thu nấu ngon lắm.”
Yên nhìn Thu, cô mỉm cười. “Thu, em thật sự là một người phụ nữ tốt. Em… em thật sự không giận anh ấy sao?”
“Chị Yên, em hiểu mà. Em đã từng ở trong hoàn cảnh giống chị. Em hiểu được nỗi cô đơn, sự đau đớn khi phải một mình chiến đấu với bệnh tật. Em chỉ muốn giúp chị thôi.” Thu nói.
“Cảm ơn em. Anh ấy nói đúng. Em là một người phụ nữ rất tốt.” Yên nói, cô mỉm cười.
Từ ngày đó, Thu và Yên trở nên thân thiết. Họ không chỉ là vợ cũ và vợ hiện tại của một người đàn ông, mà còn là những người bạn, những người phụ nữ cùng nhau san sẻ những câu chuyện về cuộc đời.
Một ngày, khi Thu và Hải đang ngồi bên nhau, Thu hỏi anh: “Hải, nếu ngày ấy, em không phát hiện ra, không đi theo anh, liệu anh có nói với em không?”
Hải im lặng, anh nhìn vào ánh mắt của cô. “Anh không biết. Có lẽ, anh sẽ vẫn giấu em. Vì anh sợ. Sợ mất em.”
“Ngốc ạ.” Thu mỉm cười. “Em yêu anh, không phải vì anh hoàn hảo, mà vì anh là chính anh. Một người đàn ông có nhân cách, có tấm lòng. Cảm ơn anh, vì đã dạy em một bài học về sự bao dung.”
Hải ôm chặt lấy cô. Trong vòng tay anh, Thu cảm nhận được sự ấm áp và sự an toàn. Cô đã tìm thấy hạnh phúc, không phải trong một cuộc hôn nhân hoàn hảo, mà trong một cuộc sống đầy biến cố. Một cuộc sống mà họ đã cùng nhau vượt qua, cùng nhau san sẻ và cùng nhau xây dựng. Một cuộc sống mà tình yêu không chỉ là sự chiếm hữu, mà còn là sự sẻ chia, sự hy sinh và sự vị tha.
Và rồi, một ngày, Yên nói với Thu: “Thu, em đã thay đổi anh ấy. Anh ấy đã từng là một người đàn ông lạnh lùng, nhưng bây giờ, anh ấy đã biết cách quan tâm, biết cách yêu thương. Cảm ơn em, vì đã mang lại hạnh phúc cho anh ấy.”
Thu mỉm cười. “Không phải em đâu chị. Chính chị đã giúp anh ấy trưởng thành. Chị đã dạy anh ấy bài học về sự hy sinh và sự vị tha.”
Cuộc sống của họ vẫn tiếp tục, không phải là một câu chuyện cổ tích, mà là một câu chuyện về tình người, về sự bao dung và sự tha thứ. Họ đã cùng nhau viết nên một câu chuyện mới, một câu chuyện không chỉ có tình yêu, mà còn có nghĩa tình.
Và câu chuyện của họ, đã trở thành một bài học về sự bao dung và sự vị tha. Nó đã dạy cho họ, rằng tình yêu không chỉ là sự chiếm hữu, mà còn là sự sẻ chia, sự hy sinh và sự vị tha.