Mẹ vợ và con rể bỏ nhà đi, cầm theo hết tiền tiết kiệm chỉ để lại 1 mảnh giấy với 1 lời nhắn ngắn gọn trong két sắt…
Mẹ vợ và con rể bỏ nhà đi, cầm theo hết tiền tiết kiệm chỉ để lại 1 mảnh giấy với 1 lời nhắn ngắn gọn trong két sắt…
Cưới xong, vì 2 vợ chồng còn t:.rẻ chưa có kinh tế nên chồng tôi đồng ý về ở rể để nương nhờ nhà vợ. Chồng hợp tính mẹ tôi lắm nên cuộc sống hàng ngày đều trôi qua trong vui vẻ, không hề có x:.ích m:.ích chàng rể- mẹ vợ gì như người ta vẫn hay lo lắng.
Mẹ tôi thì tuy chỉ ở nhà nội trợ nhưng do bố kiếm được t:.iền nên mẹ trông lúc nào cũng trẻ trung xinh đẹp, đi ra đường nhiều người còn nhầm 2 mẹ con chúng tôi là 2 chị em. Bố bận, thấy mẹ ở nhà buồn nên vợ chồng tôi đi đâu chơi cũng rủ mẹ theo, 3 người đi cùng nhau.
Mấy hôm nay không biết có chuyện gì mà tôi hay thấy chồng và mẹ thì thầm với nhau suốt, nhưng tôi hỏi thì lại không ai nói. Đến sáng nay thức dậy, tôi không thấy chồng đâu. Sang phòng mẹ cũng không thấy ai. Xuống nhà thì thấy két sắt mở toang, tiền và vàng trong đó đã b:.iến m:.ất, chỉ còn 1 tờ giấy nhắn, có nét chữ của chồng tôi với nội dung….
Tay tôi run run cầm tờ giấy ra khỏi két sắt. Trên đó, chỉ vỏn vẹn một dòng chữ nguệch ngoạc, nhưng như một nhát dao đâm thẳng vào tim:
“Đừng tìm chúng tôi. Coi như duyên phận đến đây là hết.”
Nét chữ đúng là của chồng tôi – không thể lẫn vào đâu được. Cả người tôi bủn rủn, đầu óc quay cuồng, muốn ngã quỵ ngay tại chỗ. Tôi không dám tin vào mắt mình. Mẹ – người đã sinh ra tôi, chồng – người tôi đã trao cả thanh xuân, giờ lại bỏ đi cùng nhau, cầm theo toàn bộ tài sản, để lại tôi một mình trơ trọi với nỗi nhục ê chề này.
Trong đầu tôi lóe lên hàng loạt hình ảnh: những lần họ thì thầm, những ánh mắt trao nhau đầy ẩn ý mà tôi đã từng cố tình lờ đi. Hóa ra, không phải tôi đa nghi, tất cả đều là sự thật.
Điện thoại tôi rung lên – số lạ nhắn tới:
“Đừng trách chúng tôi. Chúng tôi cũng chỉ muốn sống thật với lòng mình.”
Mắt tôi tối sầm, tim như vỡ vụn. Vậy ra, tất cả những gì tôi từng tin tưởng chỉ là một vở kịch?