Tiền Dưỡng Già
Chồng tôi – anh Minh – năm nay mới ba mươi ba tuổi, thế mà bác sĩ chẩn đoán có khối u não, bắt buộc phải mổ gấp. Ca mổ dự kiến mất hơn ba trăm triệu, nếu chậm trễ, khối u sẽ chèn ép khiến anh mất mạng.
Ngồi ngoài hành lang bệnh viện, tôi vừa khóc vừa run rẩy tính toán. Nhà chẳng còn bao nhiêu, tiền tiết kiệm chỉ được hơn trăm triệu. Nhưng tôi nhớ rõ, mấy năm nay Minh gửi về cho mẹ hơn hai trăm triệu, bảo là để bà phòng thân tuổi già. Nghĩ bụng, đó cũng là tiền của con trai, giờ nguy cấp chẳng lẽ bà không rút ra?
Cuộc đối thoại phẫn nộ
Chiều hôm đó, tôi tìm về nhà bà Hạnh – mẹ chồng. Vừa thấy tôi, bà đã chau mày:
— “Lại có chuyện gì thế? Sao không ở bệnh viện trông chồng?”
Tôi nuốt nước mắt, khẩn khoản:
— “Mẹ ơi, bác sĩ bảo mổ gấp, cần ba trăm triệu. Con đã xoay sở được hơn một trăm rồi. Số tiền anh Minh gửi mẹ suốt mấy năm qua… mẹ cho con xin lại để cứu anh ấy.”
Nghe tới đây, bà đặt mạnh chén trà xuống bàn, giọng lạnh tanh:
— “Tiền đó là mẹ để dưỡng già. Không đưa được! Ai bảo chúng bây không biết lo xa?”
Tôi chết lặng.
— “Mẹ, đó là mạng sống của anh Minh! Anh ấy là con ruột của mẹ mà! Tiền đó cũng từ mồ hôi nước mắt anh ấy mà có. Chẳng lẽ mẹ nhẫn tâm nhìn anh chết?”
Bà Hạnh khoanh tay, mắt nheo lại:
— “Tao nuôi nó lớn chừng này là xong bổn phận. Tiền nó cho thì tao giữ. Mày thiếu thì đi vay, đi mà xoay. Đừng có động đến đồng dưỡng già của tao!”
Tôi run rẩy, vừa uất hận vừa bất lực. Câu nói của bà như lưỡi dao chém thẳng vào tim tôi: “Tiền này mẹ để dưỡng già.”
Người cha câm lặng
Trong lúc tuyệt vọng, tôi ghé gặp bố chồng – ông Thịnh. Ông vốn hiền lành, quanh năm im lặng chịu đựng tính vợ. Tôi quỳ xuống cầu xin:
— “Bố, xin bố khuyên mẹ. Anh Minh nguy kịch lắm rồi.”
Ông Thịnh lảng tránh ánh mắt tôi, chỉ thở dài:
— “Con à, mẹ nó nói thì bố cũng chẳng dám trái. Suốt đời này, bố quen chịu rồi. Bố thương Minh lắm, nhưng… bố bất lực.”
Nghe đến đây, tôi hiểu: trong căn nhà này, tiếng nói của người vợ độc đoán đã dập tắt tất cả. Ngay cả người cha cũng bị biến thành cái bóng. Tôi nắm chặt tay, trong lòng vừa phẫn nộ vừa căm ghét.
Chạy vạy
Tôi về bệnh viện, đêm ấy thức trắng bên giường chồng. Anh nắm tay tôi yếu ớt:
— “Em đừng quá lo. Nếu… anh có mệnh hệ gì, hãy sống thay cả phần anh.”
Nước mắt tôi rơi lã chã, vừa thương vừa căm. Tôi tự nhủ, dù thế nào cũng phải cứu anh.
Tôi lao đi khắp nơi vay mượn. Đồng nghiệp gom góp, bạn bè giúp đỡ, tôi thậm chí cắm cả sổ đỏ căn nhà nhỏ của hai vợ chồng. Sau mấy ngày chạy vạy, tôi đủ tiền đặt cọc cho ca mổ.
Điều khiến tôi đau nhất là trong lúc tôi xoay xở từng đồng, thì bà Hạnh thản nhiên khoe với hàng xóm rằng có sổ tiết kiệm mấy trăm triệu để phòng tuổi già. Lời bà khiến tôi chỉ muốn gào lên giữa chợ: “Bà ích kỷ đến thế sao?”
Ca mổ định mệnh
Ngày mổ, tôi gần như ngã quỵ trước phòng phẫu thuật. Bác sĩ nói ca mổ kéo dài 10 tiếng, tỉ lệ thành công chỉ 60%. Tôi vừa cầu nguyện, vừa nguyền rủa sự nhẫn tâm của mẹ chồng.
Khi đèn phòng mổ tắt, tôi òa khóc nức nở. May mắn, Minh thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng phải điều trị phục hồi lâu dài. Anh tỉnh dậy, ánh mắt yếu ớt tìm tôi. Tôi nắm tay anh, chỉ biết cười trong nước mắt.
Sự thật bị phơi bày
Những tưởng mọi chuyện tạm lắng, nhưng ông Thịnh bất ngờ tìm đến tôi. Ông run run đưa ra một cuốn sổ tiết kiệm:
— “Bố xin lỗi. Thực ra tiền Minh gửi, bố biết. Nhưng mẹ con nó rút một nửa cho vay lãi ngầm. Bây giờ bị giật mất, bà ấy hoảng nên giấu. Chỉ còn hơn trăm triệu trong sổ này. Bố lén giữ lại để sau này… nếu Minh có chuyện, còn lo ma chay. Nhưng nay thấy con cực quá, bố không đành.”
Tôi choáng váng. Hóa ra, chẳng những bà Hạnh không dùng tiền cứu con, mà còn đem đi làm ăn bất chính để sinh lời. Tham lam đến mức, khi con trai nằm chờ chết, bà vẫn chọn giữ lại tiền dưỡng già cho mình.
Uất ức dồn nén khiến tôi ngã quỵ, nhưng trong lòng cũng dấy lên quyết tâm: tôi phải để thiên hạ biết rõ bộ mặt thật của bà.
Đối chất
Một tuần sau, khi Minh dần hồi phục, tôi mời bà Hạnh đến bệnh viện. Trước mặt họ hàng và bác sĩ, tôi đưa sổ tiết kiệm mà ông Thịnh trao cùng giấy tờ chứng minh bà đã cho vay nặng lãi. Tôi nói rõ:
— “Đây là tiền con trai mẹ gửi. Khi anh ấy nằm trên bàn mổ, mẹ chọn giữ lại để dưỡng già. Nếu hôm nay anh có mệnh hệ gì, tội lỗi đó mẹ gánh nổi không?”
Cả phòng im phăng phắc. Họ hàng xì xào, nhiều người lắc đầu phẫn nộ. Bà Hạnh tái mặt, gào lên:
— “Tao giữ tiền là quyền của tao! Đừng có láo với mẹ chồng!”
Nhưng lần này, ông Thịnh đứng dậy, lần đầu tiên dõng dạc:
— “Bà im đi! Con tôi suýt chết vì lòng tham của bà. Từ nay, tôi sẽ ly thân, không còn để bà thao túng nữa!”
Lời ông khiến bà chết lặng, khuôn mặt đầy hoang mang.
Cái kết cho từng người
Bà Hạnh bị cả họ hàng xa lánh. Tiếng xấu “mẹ chồng giữ tiền để con chết” lan khắp làng. Bà sống cô độc trong căn nhà rộng, tiền bạc còn lại cũng chẳng ai dám đến gần.
Ông Thịnh chuyển về ở cùng vợ chồng tôi. Sau bao năm chịu đựng, cuối cùng ông được sống thanh thản, được gần con trai, con dâu.
Minh sau ca mổ phải nghỉ việc dài hạn, nhưng anh dần hồi phục. Anh nắm tay tôi, nghẹn ngào:
— “Nếu không có em, chắc anh đã chẳng còn.”
Còn tôi, trải qua biến cố, trái tim như chai sạn. Tôi học được rằng, không phải mẹ chồng nào cũng thương con trai, và không phải gia đình nào cũng là bến bờ an toàn. Nhưng cũng nhờ thế, tôi càng trân quý những người thật sự ở bên mình: chồng, và cả người cha chồng đã dám một lần đứng lên chống lại bóng tối.
Lời kết
Câu chuyện kết thúc, nhưng nỗi phẫn nộ vẫn còn âm ỉ: một người mẹ ruột có thể vì “tiền dưỡng già” mà bỏ mặc con trai cận kề cái chết. Nhưng đồng thời, nó cũng cho thấy sự dũng cảm – khi cuối cùng, sự thật bị phơi bày, công lý lên tiếng, và những kẻ tham lam phải trả giá bằng sự cô độc đến cuối đời.