Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Khi tôi đang chăm bố đẻ cấp cứu trong bệnh viện, mẹ chồng gọi 22 cuộc điện thoại, bắt tôi về nấu cơm. Tôi đã đáp lại bằng một câu nói, khiến bà đứng hình và phải suy nghĩ lại…

Posted on 25/08/2025 by hattt

Một chiều cuối thu, nắng vàng như rót mật qua khung cửa sổ căn hộ nhỏ, nhưng trong lòng Linh, chỉ có một màu xám xịt của lo âu và sợ hãi. Tiếng điện thoại reo vang, cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung về bữa tối còn đang dở dang. Đầu dây bên kia là giọng nói gấp gáp của dì Lan, em gái của bố cô: “Linh ơi, con mau đến bệnh viện ngay! Bố con bị tắc mạch vành, đang cấp cứu rồi!”

Tim Linh như ngừng đập. Bàn tay đang cầm chiếc điện thoại run rẩy đến mức suýt đánh rơi. Tắc mạch vành? Bố cô, người đàn ông gầy gò nhưng luôn là trụ cột vững chắc của gia đình, người chưa bao giờ than vãn lấy nửa lời về sức khỏe, lại đột ngột đổ bệnh? Không, điều đó không thể là sự thật. Cô cố gắng trấn tĩnh, hít một hơi thật sâu để giọng nói không run rẩy khi hỏi lại dì: “Dì ơi, bố con sao rồi ạ? Tình hình thế nào?”

“Đang trong phòng cấp cứu, chưa biết thế nào. Con đến nhanh lên!” Giọng dì Lan nghẹn ngào, lẫn trong tiếng còi xe cấp cứu văng vẳng qua điện thoại.

Linh vội vã tắt bếp, không kịp thay bộ đồ ở nhà, chỉ khoác vội chiếc áo khoác và lao ra khỏi cửa. Từng nhịp chân chạy xuống cầu thang, cô cảm nhận được trái tim mình đang đập điên cuồng, như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Mọi cảnh vật xung quanh đều trở nên mờ ảo, chỉ có một ý nghĩ duy nhất chiếm trọn tâm trí cô: Bố. Cô phải đến bên bố ngay lập tức.

Chuyến xe taxi đến bệnh viện dường như dài vô tận. Từng giây trôi qua nặng nề như chì. Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, những dòng người, xe cộ hối hả qua lại, nhưng cô lại thấy mình đang đứng yên một chỗ, bị mắc kẹt giữa nỗi sợ hãi và sự bất lực. Cô nhớ lại hình ảnh bố sáng nay, vẫn còn ngồi đọc báo, nhâm nhi tách trà nóng. Bố đã mỉm cười với cô, nụ cười hiền hậu, ấm áp như mọi ngày. Không một dấu hiệu, không một lời báo trước. Cuộc sống vốn dĩ là những chuỗi bất ngờ, nhưng sao lại nghiệt ngã đến vậy?

Khi đến nơi, hành lang khoa cấp cứu lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, càng làm nỗi lo lắng của Linh nhân lên gấp bội. Dì Lan và chú Hùng đang ngồi thẫn thờ trên hàng ghế đá, ánh mắt thất thần hướng về phía cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín. Gương mặt họ hằn rõ sự mệt mỏi và lo âu. Linh chạy đến, đôi chân như muốn khuỵu xuống. “Bố… bố con sao rồi, dì?” Cô hỏi, giọng lạc đi.

Dì Lan lắc đầu, nước mắt chực trào: “Các bác sĩ vẫn đang ở trong đó. Bố con… bố con đột nhiên ôm ngực khó thở rồi ngã vật xuống. May mà chú Hùng đưa đi cấp cứu kịp thời.”

Linh ngồi sụp xuống bên cạnh dì, hai tay siết chặt. Cô cảm thấy một cảm giác tê dại lan khắp cơ thể, từ đầu ngón chân đến đỉnh đầu. Bố cô, người đàn ông vĩ đại nhất đời cô, đang vật lộn với tử thần phía sau cánh cửa kia. Cô ước mình có thể gánh lấy một phần nỗi đau của bố, ước mình có thể làm gì đó để giúp bố vượt qua cơn nguy kịch này. Nhưng cô chỉ có thể ngồi đây, chờ đợi, và cầu nguyện. Cảm giác bất lực gặm nhấm tâm can cô, khiến cô nghẹt thở.

Hàng loạt suy nghĩ hỗn độn cứ ùa về trong đầu Linh. Cô nhớ về những lần bố cõng cô đi học khi trời mưa, những lần bố thức khuya dạy cô học bài, những lần bố lặng lẽ lau nước mắt cho cô khi cô vấp ngã. Bố là người đã hy sinh cả cuộc đời mình vì gia đình, vì cô. Và bây giờ, khi bố cần cô nhất, cô lại chỉ có thể ngồi đây, chờ đợi một cách vô vọng. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má, mặn chát. Linh thầm thì cầu nguyện, van xin những đấng siêu nhiên hãy mang bố cô trở về.

Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng và căng thẳng trong hành lang. Linh giật mình, nhìn vào màn hình. Là mẹ chồng cô. Cô thở dài, một sự bực dọc nho nhỏ len lỏi vào giữa nỗi lo lớn. Trong hoàn cảnh này, cô không muốn nghe điện thoại từ bất cứ ai, đặc biệt là mẹ chồng. Nhưng nếu không nghe, bà sẽ lại gọi tới tấp.

Cô miễn cưỡng bắt máy, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh: “Con nghe đây, mẹ.”

“Linh đấy à? Giờ này mà con còn ở đâu? Sáng giờ mẹ gọi mấy cuộc không được. Sao chưa về nấu cơm cho cả nhà? Thằng Long nó đói rồi kìa!” Giọng mẹ chồng cô ở đầu dây bên kia lanh lảnh, đầy vẻ khó chịu và trách móc.

Linh nhắm mắt lại. Bà đang ở nhà, hoàn toàn không biết gì về tình hình của bố cô. Một cảm giác bất công trỗi dậy trong lòng cô. Cô nhẹ nhàng giải thích: “Mẹ ơi, bố con đang cấp cứu trong bệnh viện. Con đang ở đây với bố.”

Đầu dây bên kia im lặng một vài giây, rồi giọng bà lại vang lên, lần này có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn không thiếu đi sự trách móc: “Cấp cứu? Sao lại đột ngột thế? Thôi, bố ốm thì cũng có dì Lan, chú Hùng lo rồi. Con là dâu là phải chu toàn việc nhà chứ. Về nấu cơm cho thằng Long đi, nó sắp đi làm về rồi.”

Linh cảm thấy như có một cục nghẹn ở cổ họng. Trong khi cô đang đứng giữa lằn ranh sinh tử của người cha ruột, mẹ chồng cô lại chỉ quan tâm đến bữa cơm chiều. “Mẹ ơi, bố con đang rất nguy kịch. Con không thể về bây giờ được. Mẹ thông cảm cho con.” Giọng Linh khẽ run.

 

“Cái gì mà nguy kịch với không nguy kịch! Ốm đau bệnh tật thì vào bệnh viện bác sĩ lo. Con ở đấy thì làm được gì? Chả lẽ không có con là bố con chết chắc à? Về ngay đi, mẹ không nói nhiều.” Giọng mẹ chồng cô bắt đầu cao lên, ẩn chứa sự bực dọc và ra lệnh.

Linh cảm thấy một làn sóng giận dữ dâng trào trong lòng. Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng. Cô biết mẹ chồng vốn là người khó tính, luôn coi trọng nề nếp gia phong và trách nhiệm của người con dâu. Nhưng trong hoàn cảnh này, sự vô cảm của bà khiến cô đau đớn đến tận cùng. Cô tắt máy mà không nói thêm lời nào, để lại tiếng “tút tút” kéo dài.

Cô nhìn dì Lan và chú Hùng, họ cũng đã nghe thấy ít nhiều đoạn đối thoại qua điện thoại. Dì Lan xoa nhẹ lưng cô an ủi. “Thôi con ạ, kệ đi. Giờ này cứ lo cho bố.”

Linh gật đầu, cố gắng đẩy những suy nghĩ tiêu cực về mẹ chồng ra khỏi đầu. Mọi giác quan của cô lúc này chỉ tập trung vào một điều duy nhất: bố. Căn phòng cấp cứu vẫn im lìm, cánh cửa vẫn đóng kín, như một tấm màn che chắn giữa cô và sinh mạng của người thân yêu nhất.

Thời gian cứ thế trôi đi trong sự chờ đợi khắc khoải. Từng tiếng đồng hồ nặng nề trôi qua. Linh cứ ngồi đó, mắt dán chặt vào cánh cửa, mỗi tiếng động nhỏ trong hành lang đều khiến cô giật mình thon thót. Cô tự hỏi bố đang trải qua những gì trong đó? Bố có đau không? Bố có sợ không? Cô ước mình có thể ôm bố thật chặt, truyền cho bố sức mạnh để chiến đấu.

Và rồi, tiếng điện thoại lại reo. Lần này, không cần nhìn màn hình, Linh cũng biết là ai. Mẹ chồng. Cô thở dài, cảm thấy mệt mỏi cùng cực. Vừa chiến đấu với nỗi sợ hãi cái chết của bố, vừa phải đối mặt với sự vô tâm đến lạnh lùng của mẹ chồng. Linh tự hỏi, tại sao bà lại không thể hiểu cho cô dù chỉ một chút?

Cô bắt máy, giọng nói đã khàn đặc vì lo lắng và khóc: “Con nghe đây, mẹ.”

“Linh ơi, con có định về không thì bảo? Mẹ không thể chờ mãi được. Con làm cái gì mà lâu thế? Một bữa cơm có gì mà khó khăn đến vậy?” Giọng mẹ chồng cô không hề dịu đi, trái lại, còn có vẻ gay gắt hơn.

“Mẹ ơi, con đã nói rồi. Bố con đang cấp cứu. Con không thể về.” Linh nói, cố gắng giữ sự bình tĩnh cuối cùng.

“Cứ cấp cứu mãi à? Từ sáng đến giờ rồi còn gì? Con xem lại đi, con là con dâu nhà này, không phải con gái ruột nữa. Bổn phận làm dâu là phải lo cho nhà chồng, cho chồng con. Bố mẹ đẻ thì có anh chị em lo rồi.”

 

Những lời nói của mẹ chồng như những nhát dao cứa vào tim Linh. Cô cảm thấy tủi thân, uất ức đến tột độ. “Bổn phận làm dâu” – một gánh nặng vô hình mà cô luôn cố gắng gánh vác, nhưng trong lúc này, nó lại trở thành một xiềng xích trói buộc cô, ngăn cản cô ở bên người cha đang giành giật sự sống. Linh muốn hét lên, muốn bật khóc thật to, nhưng cô phải kìm nén.

“Con xin lỗi mẹ, nhưng con không thể bỏ bố con ở đây một mình được.” Linh nói, giọng cô đầy kiên quyết.

“Thôi được rồi, tùy con. Con thích ở đâu thì ở. Sau này có chuyện gì đừng trách mẹ không nhắc nhở.” Mẹ chồng cô nói bằng giọng lạnh tanh rồi cúp máy.

Linh nhìn vào màn hình điện thoại, hàng chục cuộc gọi nhỡ từ mẹ chồng xếp hàng dài. Mỗi cuộc gọi là một lời nhắc nhở về “bổn phận”, về “trách nhiệm”, về những điều mà trong khoảnh khắc này, cô thấy thật nhỏ bé và vô nghĩa. Điều duy nhất có ý nghĩa lúc này là bố cô.

Cô gục mặt vào lòng bàn tay, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài. Cô không thể hiểu được tại sao mẹ chồng cô lại có thể vô cảm đến vậy. Hay là, bà thực sự không hiểu được nỗi đau mất mát, nỗi sợ hãi khi đứng trước ngưỡng cửa sinh tử của người thân? Linh tự nhủ, có lẽ bà không có ý xấu, chỉ là bà quá quen với những khuôn mẫu, những nguyên tắc mà bà đã đặt ra cho cuộc sống của mình và của những người xung quanh. Nhưng sự “quen” đó lại vô tình trở thành sự tàn nhẫn trong hoàn cảnh này.

Trong những giây phút tuyệt vọng nhất, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Linh. Nếu cô về, cô sẽ làm gì? Nấu một bữa cơm, dọn dẹp nhà cửa, rồi ngồi chờ tin tức từ bệnh viện? Hay là cô sẽ về và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, để mẹ chồng cô hài lòng? Không. Cô không thể làm thế. Lương tâm cô sẽ không cho phép. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu cô bỏ mặc bố mình trong giây phút sinh tử này.

Bố cô, người đã dành cả cuộc đời để che chở cho cô, để cô lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc. Bố là người đã hy sinh mọi thứ mà không một lời than vãn. Bây giờ, khi bố yếu ớt nhất, khi bố cần cô nhất, cô phải ở đây, phải nắm lấy tay bố, dù chỉ là trong suy nghĩ.

Linh ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt. Một sự kiên định lạ thường trỗi dậy trong lòng cô. Cô sẽ không về. Tuyệt đối không. Bất kể mẹ chồng cô nói gì, nghĩ gì, cô cũng sẽ không rời đi. Bổn phận làm con không thể so sánh với bất cứ bổn phận nào khác. Sinh tử là chuyện lớn nhất của đời người, còn bữa cơm hay những lời trách móc, trong khoảnh khắc này, đều trở nên nhỏ bé và vô nghĩa.

 

Cô nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu, giờ đây, ánh mắt cô không còn sự sợ hãi đơn thuần, mà thay vào đó là sự kiên định và quyết tâm. Cô sẽ đợi. Dù bao lâu đi chăng nữa, cô cũng sẽ đợi. Cô không biết kết quả sẽ ra sao, nhưng cô biết mình đã làm điều đúng đắn.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Lần thứ mười tám. Hay mười chín? Linh không còn nhớ nữa. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, tên “Mẹ chồng” nhấp nháy liên tục. Cô không bắt máy. Cô đặt điện thoại xuống, úp màn hình xuống ghế. Cô không muốn nghe thêm bất cứ lời nào nữa. Cô đã đưa ra quyết định của mình.

Cả một quãng thời gian dài sau đó, Linh chỉ còn biết dõi theo từng cử động nhỏ của y tá, bác sĩ đi lại trong hành lang. Cô tựa đầu vào tường, cố gắng chợp mắt nhưng không được. Hình ảnh bố cứ hiện rõ mồn một trong tâm trí cô. Bố cô, người đàn ông ít nói nhưng luôn thể hiện tình yêu thương bằng hành động. Bố là người dạy cô cách câu cá, cách sửa xe đạp, cách đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống. Bố đã dạy cô làm người, dạy cô về đạo lý, về tình yêu thương gia đình. Làm sao cô có thể bỏ bố vào lúc này?

Cô nhớ về một kỷ niệm khi còn bé. Cô bị ngã xe đạp, đầu gối chảy máu. Bố đã ôm cô vào lòng, xoa dịu vết thương và nói: “Đừng sợ con gái, bố ở đây rồi.” Giọng bố ấm áp, đầy an ủi. Và bây giờ, chính cô muốn nói với bố điều đó: “Đừng sợ bố ơi, con ở đây rồi.”

Cánh cửa phòng cấp cứu bất ngờ mở ra. Linh bật dậy, tim đập thình thịch. Một vị bác sĩ bước ra, gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt lại ánh lên sự nhẹ nhõm. “Người nhà bệnh nhân Trần Văn Hùng đâu ạ?”

“Cháu đây ạ! Bố cháu thế nào rồi bác sĩ?” Linh vội vã chạy đến, giọng nói đầy hy vọng và lo lắng.

Vị bác sĩ mỉm cười nhẹ nhõm: “Ca cấp cứu thành công rồi. Chúng tôi đã đặt stent kịp thời. Mạch vành đã được thông. Hiện tại tình trạng bệnh nhân đã ổn định, chúng tôi sẽ chuyển ông ấy sang phòng hồi sức tích cực để theo dõi thêm.”

Một cảm giác nhẹ nhõm dâng trào, lan khắp cơ thể Linh. Cô không thể tin vào tai mình. Thành công rồi! Bố cô đã qua khỏi nguy hiểm. Nước mắt lại chảy, nhưng lần này là nước mắt của niềm hạnh phúc vỡ òa. Linh bật khóc nức nở, vòng tay ôm chầm lấy dì Lan và chú Hùng. Mọi gánh nặng, mọi nỗi sợ hãi dường như tan biến trong khoảnh khắc đó.

 

“Bố con mạnh mẽ lắm, Linh ạ. Bố con sẽ ổn thôi.” Dì Lan vỗ về lưng cô, giọng nghẹn ngào.

Linh đứng đó, nhìn theo các y tá đẩy giường bố cô ra khỏi phòng cấp cứu. Gương mặt bố vẫn còn nhợt nhạt, nhưng ông đã thở đều đặn. Cô nắm chặt tay bố, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay bố truyền sang. Một cảm giác bình yên chưa từng có lan tỏa trong lòng cô.

Sau khi bố được chuyển vào phòng hồi sức, Linh ngồi ở hành lang, vẫn không ngừng chắp tay cầu nguyện. Cô biết, chặng đường hồi phục còn dài, nhưng điều quan trọng nhất là bố đã chiến thắng tử thần.

Điện thoại của cô im lìm. Không có thêm cuộc gọi nào từ mẹ chồng. Cô nhìn vào danh sách cuộc gọi nhỡ, con số đã lên đến hơn hai mươi. Hai mươi cuộc gọi đầy đòi hỏi, trách móc, và vô tâm. Nhưng Linh không còn cảm thấy giận dữ hay uất ức nữa. Thay vào đó, cô cảm thấy một sự thanh thản lạ thường.

Cô đã lựa chọn. Cô đã đặt tình yêu và bổn phận làm con lên trên tất cả. Và cô không hề hối hận. Mẹ chồng cô có thể không hiểu, chồng cô có thể giận dỗi, nhưng lương tâm cô hoàn toàn trong sạch.

Đêm đó, Linh không về nhà. Cô ở lại bệnh viện cùng dì Lan và chú Hùng. Cô nằm trên chiếc ghế đá lạnh lẽo, nhưng lòng cô lại ấm áp vô cùng. Cô biết rằng, mình đã làm điều đúng đắn.

Sáng hôm sau, khi bố cô đã tỉnh táo hơn một chút, Linh nắm tay bố, kể cho bố nghe về những gì đã xảy ra. Bố chỉ mỉm cười yếu ớt, ánh mắt đầy yêu thương nhìn cô. “Con gái của bố ngoan lắm. Bố biết con sẽ ở bên bố mà.”

Những lời nói của bố khiến Linh lại một lần nữa bật khóc. Cô cảm thấy tất cả những gì cô đã trải qua, những sự giằng xé, những nỗi đau, đều đáng giá.

Vài ngày sau, khi bố cô đã ổn định hơn và được chuyển sang phòng bệnh thường, Linh mới về nhà. Không khí trong nhà nặng nề hơn cô tưởng. Mẹ chồng cô không nói một lời nào, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt. Chồng cô, Long, cũng có vẻ khó chịu.

“Em làm thế là không được đâu Linh à. Mẹ giận em lắm đấy.” Long nói, giọng đầy trách móc.

Linh nhìn chồng, ánh mắt cô không còn vẻ yếu đuối như trước. “Em biết. Nhưng em không hối hận. Bố em đứng giữa lằn ranh sinh tử, em không thể bỏ bố em một mình được. Nếu là bố anh, anh có bỏ mặc không?”

 

Long im lặng, cúi mặt xuống. Anh biết Linh nói đúng, nhưng anh không thể làm trái lời mẹ.

“Em biết, làm dâu có thể em chưa trọn bổn phận. Em đã không về nấu cơm, em đã không nghe lời mẹ. Em chấp nhận mẹ có thể giận em, anh có thể không hài lòng. Nhưng anh phải hiểu, làm con, em không thể bất hiếu. Trong những lúc sinh tử, điều quan trọng nhất là được ở bên người đã sinh ra mình. Đó là điều duy nhất em có thể làm cho bố em vào lúc đó.” Linh nói, giọng cô tuy nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên định.

Long vẫn im lặng, nhưng Linh cảm nhận được anh đã hiểu ra phần nào.

Sau đó, cuộc sống của Linh quay trở lại quỹ đạo cũ. Cô vẫn là một người con dâu cố gắng chu toàn việc nhà, vẫn là một người vợ yêu thương chồng. Nhưng có một điều đã thay đổi trong Linh. Cô trở nên mạnh mẽ hơn, kiên định hơn với những giá trị mà cô tin tưởng. Cô hiểu rằng, không phải mọi điều cô làm đều có thể làm hài lòng tất cả mọi người, nhưng quan trọng nhất là cô phải sống đúng với lương tâm mình.

Mẹ chồng cô vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, ít nói chuyện với cô hơn. Nhưng Linh không còn quá bận tâm. Cô biết, thời gian sẽ trả lời tất cả. Và điều quan trọng nhất, tình yêu thương của bố mẹ dành cho cô, và tình yêu thương cô dành cho bố mẹ, là thứ không gì có thể đánh đổi được.

Trong những đêm dài chăm sóc bố ở bệnh viện, Linh đã có rất nhiều thời gian để suy nghĩ. Cô nhận ra rằng, cuộc đời này ngắn ngủi vô cùng. Những tranh cãi nhỏ nhặt, những lời trách móc vụn vặt, rồi cũng sẽ qua đi. Chỉ có tình thân, tình yêu thương giữa những người ruột thịt là mãi mãi. Và cô, một người con gái, đã có cơ hội được thể hiện tình yêu đó một cách trọn vẹn nhất trong khoảnh khắc sinh tử của bố. Điều đó, đối với cô, đã là đủ.

 

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viện, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu qua những tán cây. Một ngày mới đã bắt đầu, và cùng với đó là một Linh mới, trưởng thành hơn, kiên cường hơn. Cô mỉm cười nhẹ nhõm. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, với những thử thách và những bài học. Nhưng cô biết, cô đã có đủ sức mạnh để đối mặt với tất cả.

Lời nói của mẹ chồng, ánh mắt lạnh nhạt của bà, hay sự khó chịu của chồng, giờ đây đều không còn quá nặng nề trong tâm trí Linh. Cô hiểu rằng, mỗi người có một cách sống, một cách nhìn nhận khác nhau. Cô không thể ép buộc mẹ chồng phải hiểu cảm xúc của mình, cũng như cô không thể để những lời nói đó làm lu mờ đi tình yêu thương và bổn phận của một người con.

Cô đã lựa chọn ở lại bên bố, không phải vì muốn chống đối hay bất kính, mà vì đó là tiếng gọi từ sâu thẳm trái tim cô. Tiếng gọi của máu mủ, của tình phụ tử thiêng liêng. Tiếng gọi đó đã mạnh mẽ hơn mọi áp lực, mọi lời trách móc. Và chính điều đó đã giúp cô vượt qua được những giây phút khó khăn nhất.

Khi bố cô dần hồi phục, được về nhà tĩnh dưỡng, Linh lại trở thành người con gái hiếu thảo, người con dâu đảm đang như trước. Cô vẫn nấu những bữa ăn ngon, vẫn chăm sóc gia đình chồng. Nhưng giờ đây, trong từng hành động của cô, đều có một sự bình thản, một sự vững vàng mà trước đây cô chưa từng có.

Có những khoảnh khắc, mẹ chồng cô nhìn Linh với ánh mắt thăm dò, như thể muốn tìm kiếm một dấu hiệu nào đó của sự hối lỗi hay hờn dỗi. Nhưng bà chỉ thấy ở Linh sự điềm tĩnh, sự nhẹ nhàng. Linh không kể lể, không than vãn, cũng không trách móc. Cô chỉ đơn giản là sống, là làm những gì cô cho là đúng.

Dần dần, sự căng thẳng trong gia đình cũng dịu đi. Có lẽ, mẹ chồng cô cũng đã nhận ra điều gì đó, dù bà không nói ra. Hoặc có lẽ, bà chỉ đơn giản là chấp nhận sự thật rằng, cô con dâu của mình đã có một lựa chọn riêng, và lựa chọn đó, dù có thể không làm hài lòng bà, nhưng lại là điều đúng đắn nhất trong trái tim cô.

Và Linh, cô không cần bất cứ lời xin lỗi hay sự chấp thuận nào. Cô chỉ cần biết rằng, bố cô vẫn ở đây, vẫn mỉm cười hiền hậu mỗi khi cô về thăm. Và cô, đã không bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng nhất của cuộc đời bố mình. Đó chính là phần thưởng lớn nhất mà cô nhận được.
Câu chuyện này miêu tả hành trình tâm lý phức tạp của Linh khi phải đối mặt với lựa chọn khó khăn giữa bổn phận làm con và bổn phận làm dâu trong khoảnh khắc sinh tử của người cha. Linh đã phải trải qua nỗi sợ hãi tột cùng, sự giằng xé nội tâm, và cuối cùng là sự kiên định vào giá trị của tình thân ruột thịt.

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bài viết mới

  • Một tỷ phú đã phát hiện vợ cũ đi cùng cặp song sinh giống hệt anh. Sau khi điều tra, anh đã sốc ngất khi sự thật được phơi bày.
  • Khi tôi đang chăm bố đẻ cấp cứu trong bệnh viện, mẹ chồng gọi 22 cuộc điện thoại, bắt tôi về nấu cơm. Tôi đã đáp lại bằng một câu nói, khiến bà đứng hình và phải suy nghĩ lại…
  • Thấy giúp việc lau ảnh cưới của tôi rồi khóc, tưởng cô ta thích chồng tôi cho đến ngày phát hiện thứ bí mật nằm dưới khung ảnh
  • Gửi vợ vào trại tâ:m th:ần để cưới cô thư ký, đúng lúc hôn lễ diễn ra, vợ lái siêu xe tới tặng quà
  • Tôi nhắn “tối nay ở một mình em sợ quá” nhưng gửi nhầm cho chồng, không ngờ phát hiện bí mật của anh

Bình luận gần đây

  1. Một người bình luận WordPress trong Chào tất cả mọi người!

Lưu trữ

  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 5 2025
  • Tháng 4 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024
  • Tháng 9 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×