Tôi lấy chồng được hai năm, sinh con đầu lòng mới tròn tám tháng. Từ ngày nghỉ làm ở nhà trông con, tôi sống cùng bố chồng – một người đã ngoài bảy mươi, đầu óc không còn minh mẫn. Có hôm tôi vừa dọn cơm cho ông ăn xong, lát sau ông lại nói:
— Sao cô không cho tôi ăn? Định để tôi chết đói à?
Tôi chỉ biết nuốt giận, cười cho qua.
Có hôm tôi giặt quần áo, phơi đầy ngoài sân, thế mà ông vẫn sang hàng xóm kể:
— Nó chẳng bao giờ giặt cho tôi cái gì cả.
Hàng xóm nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng. Tôi ấm ức lắm, nhưng nghĩ ông tuổi cao, đầu óc lẫn rồi, cãi cũng chẳng ích gì.
Cho đến buổi sáng hôm đó — cái sáng định mệnh khiến cuộc đời tôi đảo lộn.
Hôm ấy, mẹ chồng và chồng tôi đều đi làm muộn. Tôi đang ru con ngủ thì nghe tiếng bước chân ông ngoài cửa, rồi ông đẩy cửa phòng bước vào, vừa nói vừa cười:
— Con kéo giúp bố cái khóa áo khoác, tay bố run quá.
Tôi hơi bất ngờ, nhưng nghĩ ông già cả, chẳng mảy may nghi ngờ gì, nên đứng dậy lại gần.
Đúng lúc đó — cửa nhà bật mở. Giọng mẹ chồng tôi vang lên như sấm:
— Bố con nhà ông ở nhà làm cái trò gì thế này?!
Tôi sững sờ. Ông bố chồng hốt hoảng, lắp bắp:
— À… thì… nó gọi tôi vào đấm lưng cho nó thôi mà!
Tôi há hốc mồm:
— Con không có! Ông ấy tự vào phòng con!
Nhưng mẹ chồng tôi chẳng nghe. Mặt bà đỏ bừng, chỉ thẳng vào tôi:
— Cô không biết xấu hổ à? Ở nhà với bố chồng mà còn bày trò! Loại đàn bà như cô tôi không chứa trong nhà này nữa!
Tôi bật khóc, gào lên thanh minh, nhưng bà càng quát to.
Chiều đó, khi chồng tôi về, tôi tưởng anh sẽ hiểu, sẽ tin tôi. Nhưng không. Anh lạnh lùng, không nhìn tôi lấy một lần:
— Anh không ngờ em lại làm chuyện đó.
Tim tôi vỡ vụn. Tôi gói vội ít đồ, bế con về nhà ngoại giữa đêm, nước mắt chảy ướt cả cổ con.
Nhưng sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi nhận ra mình bỏ quên điện thoại ở nhà chồng. Nghĩ chỉ để lấy lại hình ảnh, số liên lạc, tôi quyết định quay lại.
Vừa bước vào nhà, mẹ chồng nhìn tôi lạnh lùng:
— Cô còn mặt mũi về đây à?
Tôi chỉ nói khẽ:
— Con về lấy ít đồ cho cháu thôi, rồi đi ngay.
Bà không nói gì thêm. Tôi lặng lẽ vào phòng, tìm chiếc điện thoại cũ vẫn nằm trên bàn đầu giường. Khi mở lên, tôi sững người — máy đang bật chế độ quay video, có lẽ tôi chạm nhầm nút hôm trước khi ru con.
Tôi run run mở đoạn ghi hình. Màn hình hiện rõ cảnh ông bố chồng mở cửa đi vào, miệng nói:
“Con kéo giúp bố cái khóa áo nhé.”
Tôi thấy rõ mình ngạc nhiên, rồi đứng dậy. Sau đó vài giây, tiếng cửa bật mở, tiếng mẹ chồng thét lên, tiếng tôi thanh minh, tiếng ông ta lúng túng. Tất cả… tất cả đều được ghi lại.
Tay tôi run lên, nước mắt ứa ra — không phải vì buồn, mà vì tôi có thể rửa sạch nỗi oan này.
Tôi bước ra phòng khách, giọng run nhưng dứt khoát:
— Mẹ, con có thứ này muốn cho mẹ xem.
Cả nhà chồng đều có mặt, kể cả chồng tôi. Tôi mở video, tiếng hình vang lên rõ mồn một. Căn phòng im phăng phắc. Mẹ chồng tôi dần tái mặt, chồng tôi trố mắt, còn bố chồng chỉ ngồi run rẩy, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Khi đoạn video kết thúc, tôi nói khẽ, giọng nghẹn nhưng rắn rỏi:
— Đó là sự thật. Con chưa từng làm điều gì sai trái. Con bị oan.
Không ai nói gì trong vài phút. Cuối cùng, mẹ chồng tôi run run đặt tay lên ngực, cúi đầu:
— Mẹ… mẹ đã trách nhầm con rồi. Mẹ xin lỗi.
Còn chồng tôi, khuôn mặt trắng bệch, bước lại nắm tay tôi:
— Anh… anh sai rồi. Anh xin lỗi.
Tôi chỉ nhìn anh, nước mắt lăn dài:
— Lời xin lỗi không thể lấy lại danh dự mà em đã mất, không thể xóa được những đêm em ôm con khóc một mình.
Nói rồi, tôi bế con ra cửa.
Phía sau, mẹ chồng gọi với theo:
— Con ơi, về đi… mẹ sẽ nói rõ mọi chuyện cho hàng xóm…
Nhưng tôi không quay đầu.
Bởi tôi biết — có những vết thương dù được minh oan, vẫn chẳng bao giờ lành hẳn.
Chỉ có đoạn video kia — một đoạn ghi hình tình cờ — là bằng chứng duy nhất chứng minh rằng tôi đã sống trong sạch, giữa một căn nhà từng muốn nhấn chìm tôi bằng lời buộc tội.
CÂU CHUYỆN HƯ CẤU ĐƯỢC VIẾT BỞI AI