Vừa ra khỏi tòa sau ly hôn, chồng sun//g s/ướng chạy đến ôm nhâ/n tì/nh, cảnh tượng khiến tôi ngh:ẹn cổ
Vừa bước ra khỏi tòa án, tôi nghe tiếng cười quen thuộc vang lên phía sau. Ngoảnh lại, tôi thấy anh — chồng cũ của tôi — đang chạy về phía một người phụ nữ trẻ. Cô ta dang tay, anh lao vào ô/m cô như thể thế giới chỉ còn hai người họ.
Tôi đứng lặng. Nắng chiều rọi lên mái tóc tôi, thứ ánh sáng ấm áp hiếm hoi giữa tháng tư. Nhưng bên trong tôi lạnh ngắt. Tôi đã biết về cô nhân tình ấy từ ba tháng trước. Không phải do anh thú nhận. Mà là vì một đêm, điện thoại anh đổ chuông liên tục. Anh vào nhà tắm nghe, nhưng quên mang theo áo khoác — trong đó có màn hình sáng lên một dòng: “Em nhớ anh, bao giờ xong chuyện với vợ thì nói em biết.”
Tôi không khóc đêm đó. Tôi chỉ đứng trước gương, nhìn chính mình rất lâu. Một gương mặt không còn trẻ, mắt thâm quầng vì con nhỏ, tóc chưa kịp nhuộm lại. Tôi hiểu, tôi đã không còn là điều khiến anh muốn về nhà.
L//y hôn là quyết định của tôi. Anh không níu kéo. Chỉ hỏi: “Em chắc chứ?”
Tôi gật đầu. Nếu một người đàn ông yêu mình, anh ta sẽ không hỏi câu đó sau khi ph:ả:n b:ộ:

…bội.
Tôi đã nghĩ khoảnh khắc đó sẽ làm tim mình vỡ ra.
Nhưng không.
Anh ôm cô ta rất chặt.
Cái ôm của người vừa được giải thoát.
Cái ôm của kẻ không cần ngoái lại.
Cô ta cười, mái tóc dài xõa xuống vai anh, còn anh thì cúi đầu thì thầm gì đó vào tai cô — thân mật đến mức tôi chợt nhận ra:
Những cử chỉ ấy đã rời khỏi cuộc hôn nhân của tôi từ rất lâu rồi.
Tôi đứng yên.
Không bước tới.
Không quay đi.
Tôi để mình nhìn đủ lâu… để trái tim kịp chấp nhận sự thật.
Rằng:
Người đàn ông này đã rời đi từ trước khi ký vào giấy ly hôn.
Tòa án chỉ là nơi hợp thức hóa một cuộc chia tay đã xảy ra trong lòng anh từ rất lâu.
Một người quen vô tình đi ngang, khẽ gọi:
— Chị… chị ổn chứ?
Tôi quay sang, mỉm cười.
— Ổn.
Lần này là thật.
Bởi vì, đúng lúc đó, tôi chợt hiểu ra một điều khiến cổ họng thôi nghẹn:
Thứ tôi vừa mất không phải là chồng.
Mà là ảo tưởng rằng mình từng được yêu đủ đầy.
Tôi cúi xuống, chỉnh lại quai túi, bước từng bậc thềm rời khỏi tòa án.
Sau lưng tôi, anh vẫn đang ôm người mới.
Trước mặt tôi, là con đường nắng tháng tư — không rực rỡ, nhưng rõ ràng.
Tối hôm đó, tôi về nhà, ôm con ngủ sớm.
Con hỏi:
— Mẹ ơi, từ nay ba có về nữa không?
Tôi hôn lên trán con, giọng nhẹ tênh:
— Không con ạ. Nhưng mẹ vẫn ở đây.
Và lần đầu tiên sau rất nhiều tháng,
tôi ngủ một giấc không mộng mị.
Ba năm sau ngày rời khỏi tòa án, cuộc đời là hai đường thẳng song song mang hai sắc thái hoàn toàn trái ngược.
Sự lột xác rực rỡ của người vợ
Tôi không còn là người phụ nữ đứng trước gương tự ti với đôi mắt thâm quầng nữa. Công việc kinh doanh riêng của tôi phất lên như diều gặp gió. Tôi không chỉ có tiền để lo cho con một cuộc sống tốt nhất, mà còn có tiền để chăm sóc chính mình.
Mỗi buổi sáng, tôi diện những bộ đồ thanh lịch, bước lên xe hơi với thần thái của một người phụ nữ làm chủ cuộc đời. Người kiến trúc sư năm ấy vẫn bên cạnh tôi, nhưng anh không phải là “cây tầm gửi” để tôi bám vào. Anh là người bạn đồng hành, người sẵn sàng vào bếp nấu cơm khi tôi tăng ca muộn, người kiên nhẫn dạy con gái tôi vẽ và gọi con là “thiên thần nhỏ”.
Điều tuyệt vời nhất không phải là tôi giàu có hơn, mà là tôi đã đạt đến cảnh giới của sự thản nhiên. Tôi không còn hận anh, cũng chẳng còn tò mò về cuộc sống của anh. Với tôi, anh chỉ là một cái tên cũ trong ngăn kéo ký ức đã khóa chặt.
Cái giá phải trả của sự phản bội
Trong khi đó, “thiên đường” mà chồng cũ của tôi từng khao khát hóa ra lại là một vũng lầy.
Anh và cô nhân tình chung sống với nhau, nhưng sự hào nhoáng ban đầu nhanh chóng bị thay thế bởi cơm áo gạo tiền và sự nghi kỵ. Cô ta vốn dĩ yêu anh vì những món quà, vì vẻ phong lưu của người đàn ông “đang có chủ”. Khi anh ly hôn, phải chia tài sản, lại phải chu cấp cho con, sức kinh tế của anh giảm sút. Cô ta bắt đầu lộ nguyên hình là một người lười biếng, hoang phí và hay ghen tuông.
Cô ta luôn lo sợ anh sẽ lại ngoại tình giống như cách anh đã làm với tôi. Những cuộc cãi vã diễn ra hằng đêm. Anh đi làm về mệt mỏi nhưng thay vì bát canh ấm, anh chỉ nhận được những lời đay nghiến và sự kiểm soát điện thoại gắt gao.
Một buổi chiều muộn, anh đứng đợi trước cổng trường đón con – lần hiếm hoi anh nhớ đến trách nhiệm làm cha. Từ xa, anh thấy tôi bước xuống từ chiếc xe sang trọng, trẻ trung và xinh đẹp hơn gấp bội so với thời còn là vợ anh. Anh thấy con gái chạy ùa vào lòng tôi, rồi sau đó là một người đàn ông lịch lãm khác bước đến đỡ lấy túi xách cho tôi, cười nói ấm áp.
Anh định bước tới, nhưng bước chân khựng lại khi nhìn thấy chính mình trong gương chiếu hậu của một chiếc xe bên đường: một người đàn ông trung niên tiều tụy, áo sơ mi nhăn nhúm, gương mặt hằn lên vẻ mệt mỏi và hối hận.
Đúng lúc đó, điện thoại anh vang lên, tiếng cô nhân tình gào thét trong máy hỏi anh đang ở đâu, làm gì mà chưa về nấu cơm. Anh tắt máy, nhìn theo bóng chiếc xe của tôi khuất dần vào dòng người tấp nập.
Anh nhận ra mình đã đánh đổi một viên ngọc quý để lấy một mảnh thủy tinh lấp lánh nhưng đầy mảnh sắc nhọn. Cái giá đắt nhất mà anh phải trả không phải là tiền bạc, mà là anh đã mất đi quyền được có một gia đình đúng nghĩa và phải sống cả phần đời còn lại trong sự so sánh muộn màng.
Tôi không trả thù. Cuộc đời đã thay tôi làm điều đó, một cách công tâm nhất.