Vì bị người nhà thúc ép, nhắc nhở, cậu thiếu gia quyết định thuê một cô gái quê để cưới nhằm qua mặt gia đình

Trời mùa thu Hà Nội đổ nắng vàng nhạt. Trong căn biệt thự nằm giữa khu phố yên tĩnh, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ cầu thang gỗ.
Bà Phương, mẹ của Minh — cậu út nhà họ Trần — đang đi lại khắp phòng khách, giọng không giấu nổi sự bực dọc:
“Con định để ba con lo lắng đến bao giờ nữa hả Minh? Ba con đã nói rồi, sang năm ông ấy nghỉ hưu, muốn nhìn thấy con yên bề gia thất.”
Minh ngồi trầm ngâm trên ghế sofa, áo sơ mi trắng cài hờ vài nút, ánh mắt lạnh nhạt.
“Con đã nói rồi, con chưa muốn cưới. Con không yêu ai cả, cưới về rồi lại ly hôn thì có ích gì?”
Bà Phương thở dài. Bà đã quá quen với sự ngang ngạnh của đứa con út này — người duy nhất trong ba anh em không làm theo mọi kế hoạch của cha. Hai anh trai của Minh, Tuấn và Long, đều cưới vợ môn đăng hộ đối, giữ vị trí cao trong công ty của gia đình. Chỉ riêng Minh, người cha giao cho một chi nhánh riêng, lại thích làm việc theo kiểu tự do, không chịu bị ràng buộc.
Nhưng sức ép lần này không chỉ từ mẹ. Từ khi ông Trần — cha Minh — tuyên bố sẽ “chia tài sản khi ba anh em đều lập gia đình”, mọi thứ trong nhà bỗng như sôi sục.Hai người anh, tất nhiên, tỏ vẻ sốt sắng giúp em út “hoàn thành nghĩa vụ”, nhưng ẩn sau đó là những ánh nhìn mỉa mai.
Buổi tối hôm ấy, trong bữa cơm gia đình, ông Trần nhìn Minh bằng ánh mắt nghiêm nghị:“Con 30 tuổi rồi, không thể mãi sống như đứa trẻ. Con cưới ai cũng được, miễn là con có trách nhiệm. Đừng để cha phải mất mặt với họ hàng.”
Không khí im lặng. Chỉ có tiếng muỗng chạm vào chén. Tuấn nhếch mép, liếc em út:
“Hay để anh giới thiệu cho vài cô con gái nhà quen biết. Toàn học hành giỏi, xinh xắn, lại hiểu phép tắc.”
Minh nhấp ngụm nước, bình thản đáp:
“Cảm ơn anh, nhưng em tự lo được.”
Câu trả lời khiến cả bàn ăn như nặng trĩu. Ai cũng nghĩ cậu út chỉ đang cố chấp, cố gắng chứng minh bản thânkhác biệt.
Hai tuần sau, Minh bất ngờ thông báo:
“Con sắp cưới.”
Bà Phương suýt đánh rơi tách trà, còn ông Trần sững sờ một lúc mới hỏi:
“Con nói thật hay đùa đấy?”
“Thật. Cuối tháng này.”
Cả nhà xôn xao. Tin ấy lan nhanh như gió. Nhưng khi Minh đưa cô dâu tương lai về ra mắt, mọi lời chúc tụng đều biến thành những tiếng xì xào khó tin.
Người con gái ấy tên Hương — dáng người nhỏ nhắn, làn da ngăm rám nắng, đôi mắt hiền lành nhưng sáng trong. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng đã cũ, tay cầm bó hoa dại. So với không gian sang trọng của biệt thự họ Trần, cô trông thật lạc lõng.
“Con bé làm nghề gì?” bà Phương hỏi, giọng cố giữ bình tĩnh.
“Cô ấy phụ bán hàng ngoài chợ cùng dì,” Minh đáp.
Căn phòng chìm trong khoảng lặng. Tuấn khẽ huýt sáo:
“Khá đấy, cậu em của tôi chọn người đặc biệt thật.”
Long cười nhạt:
“Cưới vợ quê chắc để tiết kiệm chi phí, hả Minh?”
Minh chẳng đáp. Cậu biết rõ họ đang chế giễu, nhưng càng bị khích bác, cậu lại càng muốn làm trái.
Thật ra, đây chỉ là một cuộc hôn nhân “giả” — ý tưởng nảy ra trong đầu Minh sau một lần tình cờ gặp Hương ở chợ. Cô hiền lành, nói năng nhỏ nhẹ, khi Minh ngỏ lời “nhờ vả” với số tiền lớn, cô đã từ chối nhiều lần, nhưng cuối cùng đành gật đầu khi cậu hứa sẽ giúp dì cô trả nợ.
“Anh chỉ cần cô làm vợ hợp đồng trong vài tháng thôi. Gia đình tôi sẽ nghĩ là cưới thật. Sau đó, chúng ta ly hôn, tôi không làm khó cô.”“Nhưng… người ta sẽ bàn tán…”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Hương nhìn anh, đôi mắt lo lắng nhưng cũng xen chút thương cảm. Cô không hiểu vì sao một người có tất cả như anh lại chọn cách kỳ lạ ấy. Nhưng vì dì bệnh nặng, nợ ngập đầu, cô chẳng còn đường lùi.
Đám cưới diễn ra trong sự ngạc nhiên của cả khu phố.
Họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp đến dự đều rì rầm:
“Cậu út nhà họ Trần cưới vợ quê thật à?”
“Nghe nói cô ấy chẳng có gì ngoài cái gốc nghèo. Chắc bị ép.”
“Không, tôi nghe bảo là cậu ta tự chọn đấy. Có khi chán tiểu thư rồi.”
Bên bàn tiệc, hai người anh mỉm cười đắc thắng. Họ tin rằng, khi ông Trần biết chuyện con út “rước của nợ về nhà”, ông sẽ tức giận và cắt phần tài sản dành cho Minh. Khi ấy, miếng bánh thừa kế sẽ chia lại.
Trong lúc khách khứa cười nói, chỉ có Hương ngồi lặng bên góc sân. Cô mặc áo dài trắng, tóc búi gọn, khuôn mặt bình yên nhưng trong ánh mắt thấp thoáng nỗi buồn. Minh nhìn thấy điều đó. Anh không biết vì sao lòng mình lại chùng xuống.
“Cô không cần phải buồn, chỉ vài tháng thôi, mọi chuyện sẽ qua nhanh.”
Hương khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ:
“Em không buồn. Chỉ hơi sợ… sợ mình làm anh mất mặt.”
Minh bỗng thấy ngực mình thắt lại. Không hiểu sao, anh không muốn cô nói những lời đó.
Sau đám cưới, hai người dọn về sống trong căn nhà nhỏ phía sau biệt thự lớn. Đó là khu dành cho người làm cũ, nay được sửa lại. Ông Trần muốn con út “bắt đầu từ nhỏ để học cách quản lý cuộc sống”.
Mỗi sáng, Hương dậy sớm nấu bữa sáng cho cả hai. Dù biết cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức, cô vẫn chăm lo chu đáo, như một người vợ thực sự.
Minh ít nói, nhưng dần dần, anh thấy quen với bóng dáng cô gái nhỏ trong bếp, với tiếng leng keng của muôi chạm vào chảo, với mùi canh rau thơm thoảng khắp nhà.
Một buổi tối, khi cả hai ngồi xem tivi, Minh hỏi vu vơ:
“Cô có hối hận vì đồng ý chuyện này không?”
Hương ngước lên, ánh mắt dịu dàng:
“Không. Ít nhất em cũng giúp được dì, và anh thì có được điều anh muốn.”
Minh im lặng. Anh muốn nói rằng, dạo này anh không chắc mình còn biết mình muốn gì nữa.
Ngày hôm sau, ông Trần triệu tập cả nhà đến. Ông tuyên bố sẽ chia tài sản ngay khi mọi người đã có gia đình ổn định.
Cả ba anh em đều có mặt, cùng các con dâu. Tuấn và Long tự tin, còn Minh vẫn giữ nét bình thản.
Ông Trần nói rõ ràng:
“Ba muốn chia đều, nhưng cũng muốn công bằng. Ai sống có trách nhiệm, hiếu nghĩa, biết trân trọng người khác, người đó sẽ được tin tưởng hơn.”
Rồi ông quay sang Hương — người con dâu quê mùa, vẫn lặng lẽ ngồi cuối bàn.
“Con đeo sợi dây chuyền này từ bao giờ?” ông hỏi, giọng run nhẹ.
Hương hơi giật mình, chạm tay lên sợi dây bạc nhỏ quanh cổ:
“Từ nhỏ, thưa bác. Mẹ con nói đây là món quà một người đàn ông tốt bụng từng tặng bà, dặn nếu có duyên, ông ấy sẽ nhận lại.”
Căn phòng rơi vào im lặng. Ánh mắt ông Trần bỗng long lanh. Ông đứng dậy, bước đến gần Hương, nhìn kỹ vào chiếc mặt dây chuyền có khắc dòng chữ nhỏ: “Trả ơn – Trần Văn An.”
Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông Trần run run nói:
“Người phụ nữ ấy… chính là ân nhân đã cứu ba khi ba bị tai nạn ở vùng quê mười mấy năm trước. Ba đã tìm mãi mà không biết bà ấy ở đâu. Con là con gái của bà sao?”
Hương lặng người, rồi khẽ gật đầu.
Khi tờ giấy chia tài sản được đọc lên, cả nhà sững sờ.
Phần lớn tài sản — bao gồm cổ phần công ty và căn biệt thự chính — được đứng tên vợ chồng Minh – Hương.
Tuấn và Long chết lặng. Bà Phương bàng hoàng. Còn Minh nhìn cha, giọng trầm xuống:
“Ba… ba làm vậy là sao? Con cưới cô ấy chỉ là…”
Ông Trần mỉm cười hiền:
“Con không cần nói gì. Ta biết con chưa hiểu hết ý trời. Đôi khi, việc con xem là ngẫu nhiên, lại chính là cách để ta trả ơn đời.”
Ánh mắt ông dừng lại nơi Hương, đầy biết ơn:
“Cảm ơn con, đã bước vào nhà này, đã giúp ba nhận ra điều quan trọng nhất — ơn nghĩa không bao giờ mất, chỉ chờ đúng lúc để trở lại.”
Minh nhìn sang Hương, lòng anh rối như tơ vò. Cuộc hôn nhân giả dối này bỗng biến thành một điều thật, ít nhất là với cảm xúc trong tim anh.
Cô vẫn ngồi im, đôi tay đặt trên đùi, sợi dây chuyền bạc ánh lên dưới đèn — như sợi dây vô hình nối giữa quá khứ, hiện tại, và định mệnh của cả hai.
Anh khẽ thì thầm, chỉ đủ cho cô nghe:
“Có lẽ, từ nay chún ta không cần giả vờ nữa.”
CHƯƠNG 2: BÍ MẬT SAU LỜI HỨA TRẢ ƠN

Sau buổi chia tài sản, không khí trong nhà họ Trần thay đổi rõ rệt.
Những bữa cơm im lặng, ánh mắt dè chừng, lời nói mang hàm ý giấu kín. Cái gọi là “gia đình” nay chỉ còn vỏ bọc đẹp đẽ bên ngoài, trong khi bên trong là những dòng nước ngầm đục ngầu.
Tuấn và Long không giấu được sự bất mãn. Hai người vốn quen với việc được trọng vọng, nay bị đẩy ra rìa, không khỏi tức tối.
“Chú út may thật,” Tuấn nói trong bữa tiệc riêng với em trai. “Chỉ cưới đại một cô gái quê mà thành ra chiếm hết tài sản.”
Long cười khẩy: “May à? Anh nghĩ có gì mờ ám ở đây. Ba vốn cẩn thận, đâu dễ trao hết gia sản chỉ vì một câu chuyện ơn nghĩa. Có khi cô ta đã chuẩn bị mọi thứ từ trước.”
Minh nghe những lời ấy, mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng lòng anh rối bời.
Anh không biết nên bảo vệ Hương hay nghi ngờ chính cô. Bởi từ lúc ông Trần tiết lộ chuyện ân nhân, trong đầu anh liên tục xuất hiện câu hỏi: Tại sao cô lại đồng ý cưới anh dễ dàng đến thế?
Tối hôm đó, anh ngồi một mình ngoài sân, gió thổi qua hàng cau già xào xạc.
Hương bước ra, tay cầm ly trà gừng nóng.
“Anh thức khuya thế?”
“Không ngủ được,” anh đáp ngắn gọn.
Cô đặt ly trà trước mặt anh, rồi ngồi xuống cạnh, giọng nhỏ nhẹ:
“Em biết từ sau buổi hôm qua, mọi người trong nhà nhìn em không thiện cảm. Em cũng không muốn làm anh khó xử.”
Minh im lặng. Anh nhìn gương mặt cô trong ánh trăng, mộc mạc, hiền lành, chẳng có gì toan tính như lời người khác nói.
“Em nói thật đi,” anh lên tiếng sau một hồi. “Em biết chuyện sợi dây chuyền đó có liên quan đến ba tôi trước khi cưới không?”
Hương ngạc nhiên: “Anh nghĩ em cố tình à?”
“Anh… không biết. Nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra trùng hợp quá.”
Cô cúi đầu, giọng nghẹn lại:
“Sợi dây chuyền này là vật cuối cùng mẹ em để lại. Mẹ mất năm em mười tám tuổi. Trước khi đi, bà chỉ nói: Nếu có gặp người đàn ông tên Trần Văn An, hãy nói mẹ con vẫn nhớ lời hứa. Nhưng em chưa từng nghĩ đó lại là ba anh.”
Minh sững người. Anh cảm thấy xấu hổ vì đã nghi ngờ.
Một cơn gió lùa qua, mang theo mùi hoa cau thoang thoảng. Anh chợt nhận ra, đôi mắt Hương không chỉ chứa sự thật, mà còn có điều gì đó khiến tim anh run lên.
“Xin lỗi,” anh khẽ nói. “Anh chỉ… không biết nên tin vào ai nữa.”
Hương mỉm cười buồn: “Không sao. Em quen rồi, bị nghi ngờ cũng chẳng đau bằng bị xem thường.”
Ngày hôm sau, ông Trần gọi Hương vào phòng làm việc riêng.
“Con ngồi đi,” ông nói, giọng trầm nhưng ấm. “Có chuyện ta muốn kể cho con nghe, chuyện này chưa ai trong nhà biết.”
Ông mở ngăn kéo, lấy ra một tấm ảnh cũ đã ngả màu. Trong ảnh, một người phụ nữ trẻ đang băng bó cho một người đàn ông bị thương ở chân — chính là ông Trần thời còn nghèo khó.
“Đó là mẹ con,” ông nói chậm rãi. “Hơn ba mươi năm trước, ta đi buôn hàng nhỏ, bị tai nạn xe ở vùng quê Nghệ An. Chính mẹ con đã cứu ta khỏi dòng suối lũ. Khi đó, ta bị mất hết tiền, chẳng còn gì ngoài tấm thân. Bà ấy chăm sóc, cưu mang ta suốt hai tháng, không hề đòi hỏi. Lúc rời đi, ta chỉ có thể để lại sợi dây chuyền bạc, nói rằng nếu có dịp, ta sẽ trả ơn. Nhưng rồi công việc cuốn đi, ta không bao giờ gặp lại.”
Ông nhìn Hương, giọng nghẹn lại:
“Cả đời ta nợ bà ấy. Hôm nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ con, ta biết ông trời đã cho ta cơ hội chuộc lại lỗi lầm.”
Nước mắt Hương trào ra. Cô không ngờ ân tình của mẹ mình lại sâu đậm đến thế.
“Bác… không cần phải làm vậy đâu. Mẹ con cứu người không phải để nhận lại thứ gì.”
Ông Trần mỉm cười hiền hậu:
“Ta biết. Nhưng với ta, con không chỉ là con dâu. Con là người giúp ta giữ trọn lời hứa với người đã khuất. Thế nên, nếu ai dám động đến con, ta sẽ không tha.”
Lời nói ấy vô tình khiến Hương thêm lo. Cô hiểu rằng, việc ông dành tài sản cho cô sẽ làm dấy lên sóng ngầm trong nhà. Và điều đó sớm thành sự thật.
Những ngày sau, Minh liên tục nhận được lời mời “trò chuyện” từ hai người anh. Lúc thì Tuấn rủ uống rượu, khi thì Long giả vờ hỏi thăm công việc. Nhưng cuối cùng, tất cả đều dẫn đến cùng một chuyện:
“Hương có vẻ khéo léo thật đấy,” Tuấn cười nhạt. “Không biết chú có chắc cô ấy chỉ là con gái quê bình thường không?”
Minh đáp: “Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”
Tuấn nhướng mày: “Anh chỉ lo cho chú thôi. Đôi khi, người ta bước vào nhà mình không chỉ vì tình cảm. Chú nên điều tra kỹ, kẻo mang họa.”
Minh nén giận, nhưng khi về nhà, tâm trí anh vẫn bị ám ảnh bởi câu nói ấy. Anh biết anh hai và anh ba không dễ bỏ qua chuyện tài sản.
Tối đó, khi Hương đang phơi quần áo, có tiếng xe hơi dừng ngoài cổng. Một người phụ nữ sang trọng bước xuống, ăn mặc cầu kỳ, gương mặt lạnh lùng — chính là vợ của Tuấn, chị dâu cả.
“Em Hương à, chị ghé chút thôi,” cô ta nói bằng giọng nửa thân mật nửa khinh khỉnh. “Chị muốn nhờ em chuyển lời tới ba, là việc chia tài sản nên xem xét lại. Người ngoài mà được nhiều quá thì không hay đâu.”
Hương khựng lại.
“Em… chỉ làm dâu thôi, không dám xen vào chuyện lớn.”
Người phụ nữ nheo mắt, cười nhạt:
“Phải, em chỉ là dâu… mà lại được đứng tên phần lớn tài sản. Em thật có số đó nha.”
Nói rồi cô ta quay đi, để lại sau lưng mùi nước hoa nồng nặc và cảm giác nặng trĩu trong lòng Hương.
Đêm ấy, Minh về muộn. Anh thấy Hương ngồi ở bậc thềm, đôi mắt đỏ hoe.
“Có chuyện gì sao?” anh hỏi.
“Không có gì đâu. Em chỉ hơi mệt.”
“Lại có ai nói gì với em à?”
Hương cúi đầu im lặng. Anh bước đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
“Em không cần sợ. Từ giờ, nếu ai làm khó em, hãy nói với anh.”
Cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt chan chứa điều gì đó anh không định nghĩa được.
“Anh nói thật không? Em tưởng… anh chỉ coi em là người cùng ký hợp đồng thôi.”
Minh sững lại. Đúng, ban đầu là hợp đồng. Nhưng giờ đây, chỉ cần thấy cô buồn, tim anh cũng nặng trĩu.
“Anh không biết từ khi nào, nhưng anh không muốn coi em là giả nữa.”
Hương khẽ mỉm cười, giọt nước mắt lăn xuống gò má.
“Em cũng vậy, nhưng em sợ… khi mọi thứ sáng tỏ, người thiệt lại là anh.”
Trong khi đó, Tuấn và Long bắt đầu hành động.
Họ thuê người lén tiếp cận Hương, giả làm phóng viên, nói rằng muốn viết bài về “câu chuyện ân nhân cảm động”. Nhưng mục đích thật là tìm sơ hở để chứng minh Hương không hề là con của ân nhân kia.
Một hôm, Tuấn gọi điện cho một người bạn làm trong ngành tư pháp:
“Tôi cần giấy khai sinh gốc của cô ta, nhanh nhất có thể. Tôi nghi có gian dối.”
Minh tình cờ nghe được cuộc gọi ấy khi anh hai rời phòng. Cả người anh lạnh toát. Anh lao về nhà, lòng ngổn ngang. Anh không biết nên đối mặt thế nào, vì nếu sự thật không đúng như lời Hương nói, thì anh phải làm sao với tình cảm đã nảy nở này?
Vài ngày sau, ông Trần bất ngờ ngất trong phòng làm việc. Cả nhà náo loạn. Bác sĩ nói ông bị suy tim, cần nghỉ ngơi tuyệt đối.
Trong khi mọi người bận lo, Long lén mở tủ tài liệu, tìm tờ di chúc gốc. Nhưng anh không ngờ, Minh bước vào đúng lúc.
“Anh đang làm gì vậy?”
Long giật mình, vội giấu tờ giấy sau lưng.
“Anh chỉ… kiểm tra giấy tờ cho ba.”
“Đừng nói dối. Anh không đủ tư cách động đến thứ đó.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt căng thẳng. Minh chưa bao giờ thấy mình lạnh lùng đến thế. Anh không muốn cuộc sống của mình biến thành cuộc chiến tranh giành, nhưng mọi thứ dường như đã không thể quay lại.
Đêm xuống, Hương ngồi bên giường bệnh của ông Trần. Ông tỉnh dậy, nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ:
“Con đừng sợ. Những gì ta làm là đúng. Con và Minh sẽ hiểu ý ta sau này.”
Cô cầm tay ông, nước mắt rơi xuống bàn tay nhăn nheo:
“Bác ơi, nếu có thể, xin bác hãy chia lại cho hai anh. Em không muốn vì em mà họ bất hòa.”
Ông lắc đầu:
“Không. Chia tài sản là chuyện nhỏ, giữ được lòng người mới là chuyện lớn. Ta tin Minh sẽ hiểu con.”
Bên ngoài, Minh đứng lặng, nghe hết từng lời. Trong ánh đèn mờ, anh thấy rõ đôi vai gầy của Hương run run khi khóc. Khoảnh khắc ấy, anh biết: mình không thể để cô chịu thêm bất công nào nữa.
Anh bước vào, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:
“Em không cần xin xỏ gì cả. Từ nay, dù chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ đứng về phía em.”
Nhưng ở căn phòng bên kia, Tuấn và Long đã bắt đầu cuộc nói chuyện khác.
“Giấy khai sinh của nó không có tên mẹ như trong lời kể,” Tuấn nói, giọng đanh lại. “Có khả năng nó bịa ra cả câu chuyện để lấy lòng ba.”
Long nhếch mép: “Vậy thì ta có cơ hội. Chỉ cần chứng minh nó nói dối, mọi tài sản sẽ quay lại chỗ cũ.”
Họ không biết rằng, Minh đã vô tình nghe được kế hoạch đó khi đi ngang qua.
Anh nắm chặt tay, đôi mắt bỗng ánh lên sự kiên quyết. Dù sự thật thế nào, anh cũng phải tìm ra trước họ — để bảo vệ người con gái mà anh đang yêu.
Trong đêm tối, chiếc sợi dây chuyền bạc trên cổ Hương lấp lánh dưới ánh đèn hành lang.
Không ai biết rằng, ẩn trong mặt dây nhỏ xíu ấy là một bí mật sẽ thay đổi tất cả — bí mật mà người mẹ năm xưa đã khéo léo giấu đi, để một ngày, nó được mở ra đúng vào lúc định mệnh đến.
CHƯƠNG 3: BÍ MẬT TRONG SỢI DÂY CHUYỀN

Những ngày sau biến cố, căn biệt thự họ Trần như bị bao phủ bởi một màn không khí nặng nề. Ông Trần vẫn nằm trong phòng bệnh, sức khỏe yếu dần, còn Minh thì bận rộn chạy đôn đáo lo mọi việc. Hương lặng lẽ chăm sóc ông, dù trong lòng cô dấy lên những lo lắng khó gọi thành lời.
Cô biết hai người anh chồng đang tìm cách vạch trần mình. Cô cũng biết, Minh đã thay đổi – ánh mắt anh dành cho cô không còn lạnh lùng nữa, mà là sự ấm áp và bảo vệ.
Nhưng tình cảm ấy, cô sợ rằng, nếu sự thật không đúng như ông Trần tin, anh sẽ tổn thương sâu sắc.
Một buổi tối, khi Minh từ bệnh viện về, anh nhìn thấy Hương đang cầm chiếc sợi dây chuyền bạc, xoay xoay trong tay như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Em lại nhìn nó à?” anh hỏi.
“Vâng,” cô khẽ đáp. “Em cảm giác có gì đó trong này. Hồi nhỏ, mẹ em dặn không được mở, nói rằng đến lúc cần, nó sẽ tự mở ra.”
Minh nắm nhẹ lấy tay cô. “Có lẽ bây giờ chính là lúc cần rồi.”
Họ mang sợi dây chuyền ra bàn, dưới ánh đèn vàng nhạt. Mặt dây bằng bạc khắc chữ “Trả ơn – Trần Văn An”, nhưng ở viền mép có một khe nhỏ như đường ghép. Minh lấy con dao mảnh, cẩn thận tách ra. Một tiếng “tách” nhẹ vang lên.
Bên trong, một tờ giấy nhỏ được gấp gọn, đã ố vàng. Hương run run mở ra, dòng chữ viết bằng bút máy hiện lên, nguệch ngoạc nhưng rõ ràng:
“Nếu một ngày có người mang sợi dây này đến tìm ta, nghĩa là lời hứa năm xưa đã được giữ trọn.
Ta – Trần Văn An – xin hứa: người con gái mang theo sợi dây này sẽ là người ta coi như con ruột, được bảo hộ và chăm lo suốt đời.
Ký tên: Trần Văn An, năm 1994.”
Minh chết lặng. Hương ngồi lặng đi, nước mắt tràn trên má.
“Vậy là… mẹ em đã tin tưởng ông ấy đến mức giữ lại lời hứa bằng giấy trắng mực đen,” cô thì thầm.
Minh nhìn tờ giấy, thấy tim mình chùng xuống. Anh hiểu ra, tất cả những gì ba anh làm không phải vì thương hại, mà là vì muốn giữ đúng chữ tín với người đã cứu mạng mình.
“Ba luôn nói, làm người phải trọng nghĩa hơn tiền. Giờ thì anh hiểu vì sao ông lại chia tài sản như vậy.”
Sáng hôm sau, Minh đem tờ giấy đến bệnh viện, đặt vào tay ông Trần.
Ông nhìn nó, đôi mắt nhòe đi trong nước mắt.
“Ta cứ nghĩ lời hứa ấy chỉ còn trong ký ức. Không ngờ bà ấy vẫn giữ.”
Ông nắm chặt tay con trai, giọng run run:
“Minh à, con hãy bảo vệ con bé. Nó và mẹ nó là hai người khiến ba hiểu ra rằng, ân nghĩa không bao giờ mất đi – chỉ là chờ đúng người trả lại.”
Minh gật đầu. “Con hiểu rồi, ba.”
Trong khi đó, ở nhà, Tuấn và Long nhận được tin không mấy dễ chịu: kết quả xác minh giấy khai sinh của Hương hoàn toàn trùng khớp – cô đúng là con ruột của người phụ nữ tên Trần Thị Lựu, người từng sống ở vùng quê Nghệ An.
Mọi giả thuyết họ dựng lên đều sụp đổ. Nhưng thay vì hối lỗi, lòng đố kỵ trong họ lại dâng cao.
“Chuyện chưa xong đâu,” Long nghiến răng. “Dù là ân nhân thật, cũng không thể để cô ta đứng tên phần lớn tài sản. Anh em mình không thể trắng tay như thế.”
Tuấn trầm ngâm. “Nếu ba vẫn còn tỉnh táo, chúng ta không làm gì được. Nhưng nếu ông… ra đi, mọi thứ sẽ khác.”
Một câu nói nhẹ, nhưng khiến cả căn phòng lạnh buốt.
Tối hôm đó, khi Hương về đến cổng biệt thự, cô nghe tiếng xì xào trong phòng khách. Qua khe cửa, cô thấy Tuấn đang nói chuyện với một luật sư quen của gia đình.
“Chúng ta cần thay đổi người được ủy quyền trong công ty trước khi ông Trần ký lại di chúc. Tôi sẽ lo giấy tờ, anh chỉ cần có chữ ký của Minh là xong.”
“Chữ ký của Minh à?” Tuấn cười nhạt. “Không khó.”
Hương lặng người. Cô hiểu họ đang toan tính điều gì đó xấu xa. Cô vội quay đi, nhưng sàn nhà trơn khiến cô trượt ngã. Tiếng động nhỏ vang lên.
“Có ai ngoài đó?” Tuấn quát.
Hương chạy vội ra ngoài, tim đập thình thịch. Cô phải nói cho Minh biết.
Khi cô kể lại mọi chuyện, Minh siết chặt tay cô. “Anh hai dám làm vậy thật sao?”
“Em nghe rõ từng lời,” Hương khẳng định.
Minh im lặng vài giây, rồi nói dứt khoát: “Được. Chúng ta sẽ để họ tự lộ mặt.”
Anh bàn với Hương một kế hoạch nhỏ. Hôm sau, anh giả vờ đồng ý ký giấy tờ “chuyển ủy quyền tạm thời” cho anh hai, đồng thời nhờ người bạn thân trong công ty âm thầm ghi lại toàn bộ cuộc trao đổi.
Ba ngày sau, tại phòng làm việc của ông Trần, Tuấn và Long xuất hiện, mang theo luật sư riêng.
“Ba yếu rồi, nên con nghĩ để tụi con tạm thời quản lý tài sản giúp,” Tuấn nói ngọt xớt. “Minh cũng đồng ý ký rồi.”
Minh từ tốn đặt lên bàn một tập hồ sơ. “Đúng, em đã ký. Nhưng trước khi ký, em cũng đã gửi bản sao cho luật sư của ba để kiểm tra. Hóa ra, trong giấy có điều khoản ‘chuyển toàn quyền sở hữu công ty’. Anh không nghĩ mình quá vội vàng sao?”
Tuấn biến sắc. “Mày… mày gài tao?”
Minh đáp điềm tĩnh: “Không, em chỉ bảo vệ thứ thuộc về gia đình.”
Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra. Ông Trần, tuy vẫn yếu, nhưng chống gậy bước vào.
“Tôi tưởng hai anh là con tôi, không ngờ lại muốn chiếm đoạt bằng mưu hèn kế bẩn.”
Ông nhìn hai con trai, ánh mắt đầy thất vọng.
“Ta đã từng chia đều cho các con. Nhưng có vẻ lòng tham khiến các con quên mất chữ nghĩa rồi.”
Tuấn cúi đầu, mặt đỏ bừng. Long định cãi, nhưng bị ông chặn lại:
“Không cần nói nữa. Từ hôm nay, ta thu lại toàn bộ quyền quản lý công ty. Người thay ta điều hành sẽ là Minh. Còn hai con… nếu thật lòng hối lỗi, hãy tự chứng minh bằng hành động.”
Cơn sóng trong gia đình họ Trần cuối cùng cũng lắng xuống.
Tuấn và Long, dù bất mãn, cũng không dám manh động thêm. Họ ra riêng, bắt đầu tự xây dựng cuộc sống mới.
Còn Hương, dù được giữ lại phần tài sản lớn, vẫn xin được chuyển toàn bộ phần ấy về tên chung của cả ba anh em.
Khi cô đưa giấy tờ cho Minh, anh hỏi:
“Tại sao em lại làm vậy? Đó là thứ ba muốn dành riêng cho em.”
Hương mỉm cười:
“Em không cần tiền. Thứ em muốn là sự yên ổn cho gia đình, và… là anh.”
Minh nhìn cô, ánh mắt dịu lại. “Em có biết không, từ khi gặp em, anh mới hiểu thế nào là yên bình.”
Ngày ông Trần xuất viện, cả nhà cùng đón ông về. Ông ngồi trên ghế, nhìn quanh, giọng trầm ấm:
“Ta không cần nhà to, tiền nhiều. Ta chỉ mong các con sống với nhau tử tế. Có như vậy, cái họ này mới không mất gốc.”
Ông quay sang Minh và Hương, ánh mắt chan chứa yêu thương:
“Con à, ba từng nghĩ con cưới Hương là sai lầm. Giờ thì ba thấy, đó là điều đúng đắn nhất mà con từng làm.”
Hương cúi đầu, xúc động nói:
“Con cảm ơn ba. Con sẽ cố gắng để xứng đáng với lòng tin của ba.”
Chiều hôm ấy, khi nắng vàng trải khắp sân, Hương ngồi bên hiên, tay vẫn mân mê sợi dây chuyền bạc. Minh bước ra, ngồi cạnh cô, khẽ nắm lấy bàn tay ấy.
“Anh đã nghĩ, nếu không có cuộc hôn nhân ‘giả’ này, chắc anh chẳng bao giờ gặp được em.”
Hương cười khẽ: “Em cũng không ngờ, cuộc đời lại sắp xếp khéo đến thế.”
“Vậy giờ chúng ta có thể gọi nhau là vợ chồng thật được chưa?” Minh hỏi, nửa đùa nửa thật.
Hương nghiêng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh.
“Nếu anh chịu bỏ chữ ‘giả’ đi, thì em đã là thật từ lâu rồi.”
Minh bật cười, kéo cô vào lòng. Họ ngồi bên nhau, nghe tiếng gió lùa qua vườn cau, lòng nhẹ như mây.
Vài tháng sau, công ty họ Trần khởi sắc trở lại dưới sự điều hành của Minh. Anh chú trọng làm việc công bằng, đối xử nhân hậu với nhân viên. Hương giúp chồng trong các hoạt động thiện nguyện, đặc biệt là xây dựng trường học cho trẻ nghèo – như một cách để tiếp nối lòng nhân ái của mẹ cô.
Một hôm, khi Minh đi công tác về, anh thấy Hương đang chăm sóc những chậu hoa nhỏ ngoài sân. Anh bước đến, ôm cô từ phía sau:
“Em có biết không, người ta thường nói: đôi khi ân nghĩa là sợi dây buộc chặt hai con người xa lạ lại với nhau. Nhưng anh nghĩ, chính tình yêu mới là sợi dây thật sự.”
Hương khẽ dựa vào vai anh, giọng thì thầm:
“Có lẽ cả hai đều đúng. Nếu không có ân nghĩa của ba, làm sao có tình yêu của chúng ta.”
Tối hôm ấy, họ cùng ra mộ mẹ Hương ở quê. Trên nền trời đầy sao, Hương thắp nhang, khẽ nói:
“Mẹ ơi, con đã gặp người mà mẹ từng nói – người giữ trọn lời hứa năm xưa. Và con cũng đã tìm thấy mái ấm của mình.”
Minh đứng bên, đặt tay lên vai cô, lòng tràn đầy biết ơn. Anh cúi đầu trước mộ, thì thầm:
“Con hứa sẽ thay mẹ chăm sóc Hương suốt đời.”
Gió khẽ thổi, ngọn nhang nghiêng đi, ánh lửa nhỏ bập bùng – như thể người đã khuất mỉm cười trong cõi xa xăm.
Từ đó, sợi dây chuyền bạc không còn là biểu tượng của món nợ ân nghĩa, mà trở thành kỷ vật thiêng liêng nối liền hai thế hệ – một câu chuyện về lòng tốt, về sự công bằng và tình yêu giản dị mà chân thành.
Ở căn biệt thự họ Trần, tiếng cười trẻ nhỏ vang lên mỗi sáng, hòa cùng hương hoa cau quen thuộc. Cuộc hôn nhân từng bắt đầu bằng dối trá, cuối cùng lại hóa thành điều chân thật nhất đời người.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.