Tôi đã mất ngủ cả tuần trước ngày tái hợp với chồng cũ. Tưởng rằng hạnh phúc có thể chắp vá, ai ngờ chỉ một cái liếc mắt đến cổ tay anh, mọi hy vọng lập tức tan thành mây khói. Thứ tôi nhìn thấy khiến tim tôi thắt lại, chân mềm nhũn như không thể đứng nổi. Tôi quay lưng bỏ chạy, mặc cho anh hoang mang gọi tên tôi. Nếu tôi biết trước nguyên nhân của dấu vết đó, có lẽ tôi đã không dám quay lại….Tôi đã mất ngủ cả tuần trước ngày tái hợp với chồng cũ. Suốt bảy ngày, tôi lật qua lật lại trên chiếc giường rộng thênh thang, nơi từng có hơi ấm của hai người. Tưởng rằng thời gian có thể xoa dịu, tưởng rằng khi gặp lại anh sau gần một năm ly hôn, tôi sẽ đủ bình thản để mỉm cười như hai người cũ. Nhưng càng đến gần ngày hẹn, lòng tôi càng rối bời.
Chúng tôi chọn một quán cà phê yên tĩnh, nơi từng là điểm hẹn quen thuộc. Khi tôi bước vào, anh đã ngồi chờ, dáng vẻ hơi gầy đi, đôi mắt sâu và có chút mệt mỏi. Tôi ngỡ rằng khoảnh khắc nhìn thấy anh sẽ khiến tôi nhẹ nhõm, nào ngờ trái tim lại đập thình thịch như ngày mới yêu.
“Dạo này em ổn không?” – anh hỏi, giọng ngập ngừng.
“Cũng… tạm ổn.” – tôi cười, nhưng bàn tay dưới bàn đang siết chặt.
Chúng tôi trò chuyện về công việc, bạn bè, về những dự định dang dở. Có những lúc, tôi thấy ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt mình, như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Tôi bắt đầu có cảm giác hy vọng le lói: liệu chúng tôi có thể quay lại? Có thể nào quá khứ đổ vỡ chỉ là bước lùi để cả hai trưởng thành hơn?
Tôi định hỏi thẳng anh về điều đó thì nhân viên mang đồ uống ra. Anh đưa tay nhận ly cà phê, và ngay khoảnh khắc ấy… tôi nhìn thấy.
Một vệt bầm tím kéo dài quanh cổ tay trái anh, rõ mồn một dưới ống áo sơ mi xắn nhẹ. Không chỉ một—tôi thấy thêm vài vết hằn đỏ, như bị cào, bị siết mạnh. Da anh còn sưng, căng lên như mới bị thương gần đây.
Tất cả mọi tiếng động xung quanh như ngừng lại.
Tôi há hốc, đứng bật dậy.
“Em… sao vậy?” – anh bối rối nhìn theo ánh mắt tôi.
Tôi không thể nói gì. Ngực đau nhói, như có bàn tay bóp lại. Cảm giác sợ hãi lạnh ngắt chạy dọc sống lưng. Những hình ảnh rối loạn ùa về: những lần anh giấu điện thoại, những ngày cuối cùng trước khi ly hôn anh hay về muộn, những câu trả lời lảng tránh… Phải chăng anh bị ai làm hại? Hay anh vướng vào chuyện gì nguy hiểm? Hoặc… tệ hơn… có một người phụ nữ khác đã để lại những dấu vết ấy?
Tôi quay lưng lao ra khỏi quán, mặc kệ anh gọi tên tôi trong hoang mang. Tôi không dám ngoảnh lại. Tôi chỉ biết một điều: nếu tôi biết trước nguyên nhân của những dấu vết đó… có lẽ tôi đã không dám xuất hiện trong buổi hẹn này.
Đó là khởi đầu của mọi thứ…. Quý độc giả xem thêm tại bình luận

Tôi đã quay lưng bỏ chạy, mặc cho anh hoang mang gọi tên tôi. Tôi chạy như điên trên phố, tiếng bước chân giẫm lên vỉa hè vang vọng trong đầu tôi như một hồi chuông báo động. Hóa ra, hy vọng chắp vá của tôi lại mỏng manh đến vậy, tan vỡ chỉ vì một dấu vết bầm tím.
Đêm đó, tôi không về nhà mà thuê một phòng khách sạn. Tôi ngồi trong bóng tối, bật khóc nức nở. Tôi cố gắng lí giải: Đó là một tai nạn? Anh ấy bị thương khi làm việc? Nhưng tôi biết rõ sự thật phũ phàng hơn thế.
Sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn dài của anh. Anh xin lỗi vì đã làm tôi hoảng sợ và hẹn gặp lại để giải thích. Cuối cùng, sự tò mò và một chút hy vọng mong manh đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Tôi đồng ý gặp anh tại nhà riêng vào chiều hôm đó.
Khi tôi bước vào căn nhà quen thuộc, không khí vẫn y nguyên như ngày tôi rời đi. Anh ngồi trên sofa, đặt ly nước trước mặt tôi, và đôi mắt anh nhìn tôi đầy vẻ đau khổ và tội lỗi.
“Anh biết em đã nghĩ gì,” anh bắt đầu, giọng anh khản đặc. “Em nghĩ anh có người khác, đúng không? Em nghĩ những vết thương đó là do cô ấy gây ra.”
Tôi im lặng, không phủ nhận.
Anh thở dài, đưa tay lên cổ tay trái – nơi có vết bầm tím tôi nhìn thấy hôm qua.
“Anh biết em sẽ không tin, nhưng không có ai khác hết, em à.” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, sự chân thành trong đôi mắt đó khiến tôi hơi dao động. “Sau khi ly hôn, anh sống rất tệ. Anh gần như suy sụp hoàn toàn.”
Anh kể, sau khi tôi đi, anh đã không thể chấp nhận sự đổ vỡ. Những đêm cô đơn, cảm giác mất mát dồn nén khiến anh bắt đầu có những hành động mất kiểm soát.
“Anh đã tìm đến rượu. Không, không phải chỉ là rượu, mà là những trò chơi may rủi,” anh thừa nhận, giọng run run. “Anh nợ nần. Rất nhiều.”
Tim tôi lại thắt lại. Nợ nần. Đó là một vết thương cũ, là nguyên nhân chúng tôi cãi vã trong những năm cuối hôn nhân.
“Vết bầm này…” Anh nhắm mắt lại. “Đây là hậu quả của việc anh cố gắng vay tiền từ một người bạn để trả cho những khoản lãi nóng. Anh đã không thể trả đúng hạn, và họ… đã ra tay cảnh cáo.”
Cả căn phòng chìm trong im lặng đáng sợ. Không phải chuyện ngoại tình, nhưng lại là điều tệ hại hơn gấp ngàn lần. Ngoại tình là sự phản bội tình yêu, nhưng cờ bạc, nợ nần và bạo lực lại là sự phản bội cuộc sống, kéo theo sự hủy hoại cả một tương lai.
Tôi cảm thấy lạnh toát. Hóa ra, những dấu vết bầm tím đó không phải là dấu hôn vụng trộm, mà là bằng chứng của một vũng lầy nguy hiểm hơn.
“Anh đang cố gắng, em tin anh đi,” anh cầu xin, nắm lấy tay tôi. “Anh đã dừng lại, anh đang làm việc cật lực để trả hết nợ. Anh muốn tái hợp với em, không phải vì anh cô đơn, mà vì anh nhận ra em là tất cả. Anh đã thay đổi rồi!”
Tôi rụt tay lại. Nước mắt không còn rơi nữa, chỉ còn sự lạnh lẽo và dứt khoát.
“Anh chưa thay đổi đâu,” tôi nói, giọng bình tĩnh đến ngạc nhiên. “Anh chỉ đang dùng em như một chiếc phao cứu sinh.”
Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào anh, vào sự mệt mỏi và hỗn loạn trong đôi mắt anh.
“Nếu tôi biết trước nguyên nhân của dấu vết đó, có lẽ tôi đã không dám quay lại… Tôi đã không dám quay lại bởi vì tôi nhận ra rằng, điều chia cắt chúng ta không phải là lỗi lầm nhất thời, mà là bản chất của sự yếu đuối và tự hủy hoại trong anh. Vết bầm đó không phải là dấu hiệu của tình yêu mới, mà là lời cảnh báo chết chóc rằng cuộc sống của anh đang bị đe dọa, và nếu tôi quay lại, tôi sẽ lại bị kéo vào cơn bão này.“
Tôi bước đi, lần này không chạy. Tôi đi chậm rãi, để lại phía sau không chỉ là một người đàn ông khốn khổ, mà là ảo ảnh về một hạnh phúc không bao giờ có thể chắp vá. Cuộc tái hợp đã kết thúc trước khi nó kịp bắt đầu, và tôi biết ơn vết bầm tím trên cổ tay anh đã cứu vãn cuộc đời tôi một lần nữa.