Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Tôi 65 tuổi. Và sau 37 năm chung sống, tôi bị chính người chồng của mình rời bỏ

Posted on 08/12/2025 by BTV

Tôi 65 tuổi. Và sau 37 năm chung sống, tôi bị chính người chồng của mình rời bỏ. Ngày ly hôn, ông Thuận – chồng cũ của tôi – đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng, bảo rằng trong đó có 3 triệu, đủ để tôi “xoay xở vài tháng”. Ông nói nhẹ như thở, như thể cuộc hôn nhân mấy chục năm chỉ đáng giá mấy tờ tiền lẻ. Tôi nhìn tấm lưng lạnh lùng của ông bước ra khỏi phòng xử, lòng nghẹn đến mức không thở được. Tôi giữ thẻ lại, không phải vì cần tiền, mà vì nó giống như cái gai tôi không thể nhổ ra.

Tôi sống âm thầm trong căn phòng trọ chật hẹp, kiếm sống bằng đủ thứ việc lặt vặt: nhặt ve chai, giữ xe, dọn nhà thuê. Mấy năm đầu sau ly hôn là khoảng thời gian u tối nhất trong đời tôi. Những khi thèm một bữa cơm tử tế, tôi cũng không dám đụng đến 3 triệu đó. Không phải tôi giàu, mà vì tôi không muốn chạm vào thứ ông bố thí cho mình. Tôi ghét nó. Ghét cái ngày tôi bị bỏ lại. Ghét cái cảm giác mình bị xem như gánh nặng.

Thời gian như một con dao cùn, cứa vào mình chậm rãi nhưng đau dai dẳng. Tôi già đi nhanh chóng. Có những ngày đứng lên còn không nổi. Con cái thỉnh thoảng ghé thăm, dúi cho tôi ít tiền, nhưng chúng có gia đình riêng, tôi không dám kể bệnh tình của mình để khỏi phiền chúng. Tôi cứ thế mà sống, cầm cự qua ngày.

Cho đến hôm đó, tôi ngất ngay trước cửa nhà trọ. Bác sĩ bảo tôi bị suy dinh dưỡng nặng, cần viện phí lâu dài. Tôi không còn cách nào khác. Ở cái tuổi này, cuối cùng tôi cũng quyết định rút số tiền trong chiếc thẻ suốt năm năm qua tôi vẫn trốn tránh. Tôi nghĩ: “Nó chỉ có 3 triệu thôi. Nhưng lúc này, 3 triệu cũng cứu được mình vài ngày.”

Sáng hôm sau, tôi đến ngân hàng, hai tay run rẩy đưa thẻ cho cô nhân viên. Tôi bảo: “Cô rút hết giúp tôi.” Trong lòng vẫn nghĩ lát nữa mình sẽ cầm vài tờ tiền rách bươm, rồi lại quay về căn phòng trọ ẩm ướt ấy.

Nhưng cô nhân viên cứ nhìn màn hình rất lâu, rồi nhìn tôi đầy lạ lẫm. Tôi thấy tim mình đập mạnh, lo sợ có gì đó sai sót. Tôi hỏi: “Có gì không ổn sao cháu?” Cô gái trẻ nuốt nước bọt, nói nhỏ:
“Cô… số tiền trong tài khoản của cô không phải 3 triệu.”

Tôi khựng lại. “Là bao nhiêu?”

Cô ấy in sao kê, đẩy về phía tôi.
Tôi nhìn xuống tờ giấy… rồi tim tôi như ngừng đập.

983.000.000 đồng.
Gần một tỷ.

Tôi sững người. Tôi tưởng mình đọc nhầm. Tôi nheo mắt, xoay tờ giấy lại, nhìn thêm lần nữa. Vẫn là con số đó. Tôi thấy đầu óc quay cuồng, chân tay lạnh buốt.

“Tại sao… lại có nhiều tiền đến vậy? Tài khoản này… của ai chuyển vào?”

Cô nhân viên kéo màn hình lại gần tôi. Một cái tên quen thuộc hiện lên trong những dòng chuyển tiền đều đặn suốt 5 năm nay.

THUẬN.

Tôi chết lặng.
Không thể nào.
Ông ấy bỏ tôi. Ông ấy lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Vậy sao 5 năm trời ông âm thầm chuyển tiền, tháng nào cũng gửi? Có tháng 10 triệu, 15 triệu, thậm chí 30 triệu. Không thiếu một lần.

“Sao… sao ông ấy không nói với tôi?” – tôi hỏi trong run rẩy.

Cô nhân viên lắc đầu. “Chú ấy chưa từng ghi lời nhắn. Chỉ chuyển tiền đều đặn.”

Tôi về nhà, dùng cả buổi tối chỉ để ngồi im, nhìn trần nhà, nước mắt chảy không ngừng. Mọi ký ức ùa về như cơn lũ: những ngày ông im lặng bất thường, những lần ông nhìn tôi mà ánh mắt như chứa điều gì đó đau đáu. Những đêm ông thức trắng, tưởng tôi không thấy.

Có phải… ông rời bỏ tôi vì một lý do nào đó?
Có phải ông chưa bao giờ hết thương tôi?
Hay đó là cách ông chuộc lỗi?

Tôi không thể chịu nổi sự mơ hồ này.
Tôi phải tìm gặp ông.

Sáng hôm sau, tôi bắt xe về quê. Tôi đến nhà chị gái ông – nơi tôi nghe nói ông trú tạm sau ly hôn. Ngôi nhà nhỏ, cũ kỹ, nằm sát mé ruộng.

Tôi bước vào sân, gọi: “Chị Ba ơi… chị có nhà không?”

Một người phụ nữ tuổi ngoài bảy mươi bước ra. Chị nhìn thấy tôi thì khựng lại, đôi mắt ánh lên thứ gì đó… thương xót.

“Lành… em đến rồi hả?”

Tôi gật đầu. “Chị… Thuận đâu rồi? Em có chuyện phải hỏi.”

Chị Ba nhìn tôi rất lâu, rồi xoay người, lấy trong nhà ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. Môi chị run lên, như đang cố nuốt một điều gì đó khó nói.

“Lành… Thuận… nó mất rồi.”

Tôi nghe mà như ai giáng búa vào ngực. Tôi chới với: “Không… không thể nào. Chị nói gì vậy? Mới có 5 năm thôi…”

Chị Ba lau nước mắt. “Nó bị ung thư giai đoạn cuối từ trước khi ly hôn… Nó biết mình không còn sống được bao lâu.”

Tôi choáng váng.
Cả người như rơi xuống một hố sâu không đáy.

Chị tiếp lời, giọng nghẹn:
“Nó không muốn em khổ vì bệnh tật của nó. Không muốn em chăm người sắp chết. Nó sợ em phải sống nốt đời trong nước mắt. Nên nó mới dứt khoát ly hôn, để em tự do… để em có cơ hội sống nhẹ nhàng hơn.”

Tôi ôm ngực, khó thở.
Thế ra… suốt mấy năm qua… tôi đã oán hận nhầm một người.

Chị Ba đặt chiếc hộp gỗ vào tay tôi.
“Trong này… là thư nó viết cho em. Nhưng nó dặn, chỉ được đưa khi em tìm đến.”

Tôi mở hộp.
Bên trong là bức thư cũ, nét chữ quen thuộc.

“Lành à,
Khi em đọc lá thư này, chắc tôi không còn nữa.
Tôi xin lỗi vì đã bỏ em đi theo cách tàn nhẫn nhất.
Tôi đau lắm. Nhưng tôi sợ nếu nói, em sẽ khóc mà giữ tôi lại.
Tôi không muốn em chăm một người sắp chết.
Tôi muốn em sống tiếp… không mang gánh nặng nào.
Tiền trong thẻ tôi sẽ gửi đều đặn. Em nhớ ăn uống cho tốt.
Tôi không cần em tha thứ.
Chỉ mong em sống lâu, sống khỏe.
Nếu có kiếp sau… tôi vẫn muốn cưới em.”

Tôi gục xuống trước hiên nhà, khóc nghẹn như một đứa trẻ.

Hóa ra suốt năm năm qua, tôi sống trong hận thù, còn ông thì sống trong cuộc đua với cái chết, âm thầm gửi tiền cho tôi từng tháng, cho đến khi đôi tay ông không thể gõ nổi bàn phím nữa.

Tôi cứ nghĩ ông phụ bạc.
Nhưng sự thật… là ông yêu tôi đến mức chọn cách ra đi đau đớn nhất.

Trên bàn thờ trong nhà chị Ba, tôi nhìn thấy di ảnh ông.
Nụ cười hiền hậu, ánh mắt quen thuộc…
Tôi chạm tay vào khung ảnh, run bần bật.

“Tại sao… tại sao ông không nói với tôi…” – tôi thì thầm.

Nhưng ông không bao giờ trả lời nữa.

Ngày ấy, lúc tôi cầm thẻ ngân hàng 3 triệu trong tay, tôi tưởng mình là người bị bỏ rơi.
Năm năm sau, khi đứng trước bàn thờ ông, tôi mới hiểu:
Tôi là người được yêu thương nhiều nhất, nhưng lại không nhận ra.

Bài viết mới

  • Tôi lái xe hơn 1000 km đến dự đám cưới người yêu cũ, ai ngờ mẹ cô ấy nhét vào tay tôi một mảnh giấy
  • Hình ảnh mới nhất của ngôi nhà xây nhầm ở Hải Phòng được “thần đèn” di chuyển về đúng chỗ, chủ nhà dọn vào ở: Chúc mừng ông Hữu vượt qua kiếp nạn lớn nhất cuộc đời
  • Tôi 65 tuổi. Và sau 37 năm chung sống, tôi bị chính người chồng của mình rời bỏ
  • Dự án ‘Nuôi em’ CHÍNH THỨC tạm dừng hoạt động, hé lộ nhiều tình tiết không thể chấp nhận được của người đứng đầu
  • 2 chị em gái mua nhà 2 tỷ đồng báo hiếu bố mẹ, em trai út không góp 1 đồng, 10 năm sau bố mẹ qua đời, căn nhà tăng giá gấp 5, em trai út xuất hiện đòi quyền thừa kế

Bình luận gần đây

Không có bình luận nào để hiển thị.

Lưu trữ

  • Tháng 12 2025
  • Tháng mười một 2025
  • Tháng 10 2025
  • Tháng 9 2025
  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×