
Sinh con xong bị hỏi bố đứa bé đâu? Tôi vừa mở miệng đã nói anh ấy ch///ết rồi. Bác sĩ nam nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi gỡ khẩu trang ra: Thế tôi là m//a à?
Khi tiếng khóc đầu tiên của con vang lên trong phòng sinh, tôi bật khóc theo. Không phải vì đa//u, mà vì cuối cùng tôi cũng đã vượt qua được thời khắc mà tôi từng nghĩ mình không thể sống sót.
Đ//ứa b//é được đặt lên ngự//c tôi, nhỏ xíu, đ//ỏ hỏ//n, ướt đẫm. Tôi ru/n rẩ//y đưa tay chạm vào lưng con, cảm giác ấm nóng ấy khiến tim tôi thắt lại.
Con đã đến rồi…
Giây phút đó, tôi tin rằng mình đủ mạnh để đối mặt với mọi câu hỏi tiếp theo.
Nhưng tôi đã lầm.
Câu Hỏi Tưởng Chừng Vô Hại
Sau khi tôi được chuyển sang phòng hồi sức, một nữ bác sĩ trung niên bước tới, cầm hồ sơ bệnh án.
“Chúc mừng em nhé, mẹ tròn con vuông.”
Bà mỉm cười rồi hỏi tiếp, giọng rất tự nhiên:
“Thế bố cháu đâu rồi em? Gọi vào ký giấy khai sinh.”
Tôi ch///ết lặng.
Câu hỏi ấy… cuối cùng cũng đến.
Tôi nhìn lên trần nhà, cố nuốt nước bọt. Trong đầu tôi thoáng hiện lên hàng trăm hình ảnh — những kỷ niệm cũ, những đêm khóc thầm, những lần tôi tự hỏi liệu mình có đang sa/i khi giữ đứ/a b/é này lại.
Tôi khẽ mở miệng.
“Anh ấy…”
Tôi hít sâu.
“Anh ấy ch///ết rồi.”
Không khí trong phòng như đông cứng lại.
Nữ bác sĩ khựng tay, nhìn tôi một lúc, ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên và thương cảm.
“Chia buồn với em…” — bà nói nhỏ.
Tôi nhắm mắt lại.
Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ dừng ở đó.
Nhưng đúng lúc ấy, một bác sĩ nam đang đứng ở cuối phòng bỗng dừng hẳn động tác.
Ánh Nhìn Khiến Tôi Lạnh Sống Lưng
Anh ta cao, mặc áo blouse trắng, khẩu trang che gần nửa khuôn mặt. Từ nãy đến giờ anh không nói gì, chỉ chăm chú xem các chỉ số máy móc.
Nhưng khi tôi nói câu “anh ấy ch///ết rồi”, tôi cảm nhận rõ ràng… anh đang nhìn tôi.
Không phải kiểu nhìn vô tình.
Mà là nhìn chằm chằm.
Tôi mở mắt ra.
Ánh mắt ấy khiến tim tôi đập mạnh đến mức đ/au tứ/c ng//ực. Có gì đó rất quen… nhưng tôi không dám tin.
Anh tiến lại gần giường bệnh.
Không nói gì.
Không hỏi gì.
Chỉ đứng đó, nhìn tôi như muốn xuyên thấu mọi lớp phòng vệ.
Rồi, chậm rãi, anh đưa tay lên gỡ khẩu trang.
Tôi đông cứng.
Khuôn mặt ấy…
Không thể nào…
Anh khẽ nhếch môi, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:
“Thế… tôi là m/a à?”…

Cả thế giới trước mắt tôi sụp xuống trong một nhịp thở.
Tôi nhìn anh.
Không chớp mắt.
Không thở nổi.
Khuôn mặt đó…
Là người đàn ông tôi đã tận tay ký giấy tử vong.
Là người tôi đã đứng trước bàn thờ, đốt nhang, quỳ xuống mà khóc đến lả người.
Là người tôi đã tự ép mình tin rằng: anh đã không còn trên đời này nữa.
Tôi run rẩy, môi mấp máy nhưng không phát ra được âm thanh nào.
— “Không… không thể…”
Bác sĩ nam nhìn tôi rất lâu. Ánh mắt anh không còn giễu cợt, chỉ còn lại một nỗi gì đó rất sâu… rất mệt mỏi.
Anh quay sang nữ bác sĩ trung niên:
— “Bác sĩ cho tôi nói chuyện riêng với bệnh nhân một lát.”
Bà ấy nhìn chúng tôi, hơi do dự, rồi gật đầu. Cánh cửa phòng khép lại. Không gian im lặng đến mức tôi nghe rõ tiếng tim mình đập loạn trong lồng ngực.
Anh kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường tôi.
— “Em sinh rồi à…”
Giọng anh khàn đi.
— “Con… khỏe không?”
Một giọt nước mắt trào ra, tôi quay mặt đi.
— “Anh đừng hỏi nữa.”
— “Anh đã chết rồi.”
Anh cười khẽ. Một nụ cười đau hơn cả khóc.
— “Anh biết.”
— “Trong mắt em, trong giấy tờ pháp lý… anh chết thật rồi.”
Tôi quay phắt lại:
— “Vậy rốt cuộc là chuyện gì?!”
— “Ngày đó… tai nạn… thi thể… giấy báo tử… em đã chôn anh rồi cơ mà!”
Anh nhắm mắt lại.
— “Tai nạn là thật.”
— “Nhưng người chết hôm đó… không phải anh.”
Tôi chết lặng.
Anh kể, chậm rãi, từng câu như cắt vào da thịt tôi.
Hôm đó anh bị thương rất nặng, hôn mê sâu. Trong lúc cấp cứu hỗn loạn, bệnh viện nhầm hồ sơ với một bệnh nhân vô danh khác — khuôn mặt biến dạng nặng hơn anh. Gia đình người kia không đến nhận. Còn tôi… tôi nhận nhầm.
Khi anh tỉnh lại, anh đã được chuyển viện.
Khi anh quay về… tôi đã ký giấy chấm dứt quan hệ, đã nhận tiền hỗ trợ, đã tự tay đưa anh xuống mồ.
— “Anh tìm em.”
— “Nhưng em đã dọn đi, đổi số, cắt đứt mọi liên lạc.”
Giọng anh nghẹn lại.
— “Anh nghĩ… em hận anh đến mức đó.”
Tôi bật khóc nức nở.
— “Không!”
— “Em rời đi vì em mang thai!”
— “Và vì em nghĩ… con không còn bố nữa rồi…”
Anh sững người.
— “Em nói gì?”
Tôi quay sang ôm chặt đứa bé đang ngủ trên ngực mình.
— “Con trai anh.”
Không khí như ngừng thở.
Anh đưa tay run rẩy chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ xíu của con. Một giọt nước rơi xuống mu bàn tay tôi.
— “Anh đã bỏ lỡ… tất cả rồi.”
Tôi lắc đầu, nước mắt rơi không ngừng.
— “Không.”
— “Anh chỉ đến muộn.”
Ngoài kia, hành lang bệnh viện vẫn vang tiếng bước chân vội vã. Nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, một người đã chết trong giấy tờ… vừa được sống lại lần thứ hai.
Và tôi hiểu ra một điều đau đớn: