Sau khi h//ủy hôn anh trai tặng cô 1 căn chung cư và 10 cây vàng khiến nhà tr//ai hối h/ận phải thốt lên…
Cô dâu đứng lặng trong chiếc áo dài đỏ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống gấu áo thêu hoa. Đám cưới đáng lẽ là ngày hạnh phúc nhất đời người, vậy mà với Lan, nó lại trở thành ký ức ca/y đ/ắng không bao giờ quên.
Lan mồ cô/i cha mẹ từ năm mười tuổi. Cả tuổi thơ của cô chỉ có một chỗ dựa duy nhất là anh tra/i – người vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa là cả thế giới của cô. Anh nghỉ học sớm, đi làm đủ nghề để nuôi em ăn học đàng hoàng, dạy em sống t/ử t/ế, không thua kém ai.
Lan lớn lên ngoan ngoãn, học h/ành chăm chỉ, ra trường có công việc ổn định. Khi yêu và chuẩn bị lấy chồng, cô tin rằng chỉ cần mình sống tốt thì sẽ được tôn trọng.
Nhưng cô đã nhầm.
Ngay từ ngày dạm ngõ, nhà trai đã tỏ rõ vẻ k/hinh kh/ỉnh khi biết Lan m/ồ cô/ i, không có của hồi môn, không có cha mẹ đứng ra lo liệu. Mẹ chồng tương lai buông lời lạnh nhạt:
– “Nhà không có gốc gác, sau này cưới về cũng chẳng được lợi lộc gì…”
Anh trai Lan nghe mà nghẹn đắng, nhưng vì em, anh nhịn.
Đến ngày cưới, mọi chuyện vượt quá sức chịu đựng.
Giữa lúc nghi thức trao vàng, mẹ chồng cầm khay vàng rồi… đặt xuống, lạnh lùng nói trước mặt quan khách:
– “Thôi, vàng thì khỏi trao. Con dâu kiểu này trao cũng lỗ. Với lại nhà gái nghèo thì… đi cửa sau cho đỡ ngại.”
Cả hội trường sững sờ.
Lan c/h/ế/t lặng, nước mắt rơi không thành tiếng. Cô chưa từng x/ấ/u hổ đến vậy trong đời.
Và lúc đó, anh trai Lan bước lên.
Gương mặt anh bình tĩnh đến lạn/h người, nhưng đôi mắt đỏ ngầu.
– “Xin lỗi,” anh nói chậm rãi, giọng run nhưng dứt khoát, “nhà tôi nghèo thật. Nhưng em gái tôi không r//ẻ.”
Cả nhà tr/ai tái mặt.
Anh quay sang Lan, nhẹ nhàng nắm tay em:
– “Em ngoan ngoãn, học h/ành t/ử t/ế, sống đàng hoàng. Em không có lỗi khi mồ côi. Và càng không có lỗi khi không sinh ra trong gia đình giàu có.”
Rồi anh quay thẳng về phía nhà trai:
– “Một gia đình coi thường con dâu ngay trong ngày cưới thì không xứng làm thông gia.”
Anh tuyên bố hủy hôn tại chỗ và em gái cũng đồng ý vì cô không muốn sống chung với một mái nhà với những người c//oi thường gia đình mình.
Cả hội trường náo loạn.
Chưa dừng lại, anh lấy ra một tập giấy tờ, đặt vào tay Lan trước mặt mọi người:
– “Đây là căn chung cư đứng tên em. Anh mua cho em từ lâu.
Còn đây…”
Anh mở chiếc hộp, bên trong là 10 cây vàng sáng lấp lánh.
– “Là của hồi môn của anh trai dành cho em gái. Em xứng đáng với một người trân trọng em hơn.”
Lan òa khóc, gục vào vai anh.
Mẹ chồng tương lai tức đến r..un người, hét lên…

…bà ta gào lên giữa hội trường, giọng lạc hẳn vì uất nghẹn:
— “Anh làm thế này là muốn làm nhục nhà tôi à?!”
Anh trai Lan nhìn thẳng, không né tránh, giọng trầm và rắn:
— Không.
— Tôi chỉ đang đòi lại phẩm giá cho em gái tôi.
Nhà trai bắt đầu nhốn nháo.
Cô dâu chú rể đứng chết lặng.
Chú rể lúc này mới cuống cuồng bước lên, giọng lạc đi:
— Lan… anh xin lỗi… mẹ anh lỡ lời… cưới xong rồi anh sẽ bảo vệ em…
Lan ngẩng lên.
Lần đầu tiên trong suốt buổi lễ, cô không khóc nữa.
Giọng cô nhỏ, nhưng đủ cho cả hội trường nghe rõ:
— Nếu anh bảo vệ em được… thì anh đã không để mẹ anh làm nhục em trước mặt hàng trăm người.
— Một người đàn ông chỉ biết hứa sau khi sự việc xảy ra… không phải chỗ dựa.
Anh trai Lan siết nhẹ tay em.
— Em không cần xin lỗi. Em cũng không cần tiếc nuối.
— Có những cuộc hôn nhân… rời đi đúng lúc là may mắn.
Mẹ chồng tương lai lúc này mặt trắng bệch.
Bà đảo mắt nhìn căn chung cư trong giấy tờ, nhìn mười cây vàng lấp lánh… rồi nhìn lại em trai mình đang cúi đầu.
Một người cô bên nhà trai lắp bắp:
— Tôi… tôi không biết bên nhà gái lại…
Anh trai Lan cắt lời, giọng lạnh:
— Không cần biết.
— Chỉ cần nhớ một điều: nghèo không phải là tội, khinh người mới là tội.
Nhà trai bắt đầu hối hận thật sự.
Mẹ chú rể run giọng, nghẹn ngào buông ra một câu khiến cả hội trường chết lặng:
— “Nếu… nếu biết nhà nó như vậy… thì đã không dám coi thường…”
Câu nói vừa dứt, Lan quay lại nhìn bà.
Ánh mắt cô bình thản đến đau lòng.
— May quá… là bà đã coi thường sớm.
— Nếu không, có khi con đã phải trả giá bằng cả một đời.
Anh trai Lan khoác vai em, dẫn em rời khỏi hội trường giữa ánh nhìn sững sờ của tất cả mọi người.
Ngoài trời, nắng vẫn vàng.
Lan bước đi trong tà áo dài đỏ, nhưng lần này lưng thẳng, đầu ngẩng cao.
Phía sau họ, đám cưới tan vỡ.
Phía trước, là một cuộc đời khác — không cần giàu sang, chỉ cần được tôn trọng.
Có những người đàn ông không cần làm chú rể…
vẫn đủ tư cách làm chỗ dựa cho cả một đời người khác.