
…anh chết lặng khi thấy một người phụ nữ đứng ở cổng trường. Mai.
Cô ta vẫn đẹp, nhưng vẻ đẹp lạnh lùng, sang trọng giờ đây càng thêm phần sắc sảo. Cô bước thẳng đến chỗ Minh, không thèm liếc nhìn anh một cái.
– “Minh, con trai mẹ!” – Mai nói, giọng ngọt ngào nhưng xa lạ, rồi ôm chầm lấy Minh.
Minh ngỡ ngàng, đẩy nhẹ cô ta ra, rồi quay sang nhìn người đàn ông đang đứng chết trân ở phía sau.
– “Cô là…?”
Mai cười, nụ cười đầy tự tin, nhưng lại khiến anh cảm thấy thương hại.
– “Mẹ con đây. Mẹ đã trở về như lời bố con nói. Xin lỗi vì đã vắng mặt 22 năm, nhưng mẹ về để đưa con đi. Ba mẹ con sắp định cư ở Canada. Bố con là một kiến trúc sư nổi tiếng, ông ấy sẽ giúp con phát triển sự nghiệp đỉnh cao.”
Minh nhìn thẳng vào mắt Mai, rồi lùi lại một bước, tạo ra khoảng cách rõ rệt.
– “Xin lỗi, cô nhầm người rồi. Tôi không có mẹ. Hoặc nếu có, thì mẹ tôi đã chết vào cái đêm 22 năm trước, khi cô vứt bỏ tôi lại cùng bố tôi.”
Mai tái mặt. Cô ta cố gắng níu kéo:
– “Con nói gì vậy? Mẹ đã có một cuộc sống khó khăn, giờ mẹ thành công rồi, mẹ có thể cho con tất cả những gì con muốn!”
Minh không trả lời, chỉ quay người lại, bước nhanh về phía người đàn ông đang cố gắng che đi đôi mắt đỏ hoe của mình.
Anh không nói một lời nào, chỉ đưa tay, khẽ chạm vào bàn tay thô ráp, chai sạn của người đã dành cả đời để nuôi nấng anh. Bàn tay anh đã từng là chỗ dựa duy nhất của anh trong suốt những năm thơ ấu, là người đã lau nước mắt cho anh mỗi khi anh bị bạn bè trêu chọc.
Minh đặt bó hoa hướng dương vào tay người đàn ông, rồi quay lưng lại, hoàn toàn quay lưng với người phụ nữ tên Mai.
– “Bố, mình về thôi. Con muốn mời bố ăn một bữa thật ngon. Con muốn nói với cả thế giới, con là con trai của thợ hồ, của người chạy xe ôm, và con tự hào về điều đó hơn bất cứ danh vọng nào khác.”
Và cái quay lưng ấy – dứt khoát, không hối tiếc, không một chút phân vân nào – đã khiến người đàn ông bật khóc.
Ông không khóc vì tủi thân, không khóc vì bị bỏ rơi. Ông khóc vì thắng cuộc. Sau 22 năm đầy cay đắng, khó khăn, cuối cùng, ông đã nhận được bằng chứng đanh thép nhất cho tình yêu và sự hy sinh của mình.
Minh khoác tay ông, siết chặt. Hai cha con bước đi, bóng lưng cao lớn của Minh che chở cho người cha gầy gò.
Phía sau, Mai vẫn đứng đó, trong bộ đồ sang trọng, nhưng cô ta chỉ còn lại một cái bóng cô đơn. Cô ta đã trở lại để nhận lại con, nhưng cái cô nhận được chỉ là một sự thật phũ phàng: Tình máu mủ không bằng tình dưỡng dục. Đứa con cô vứt bỏ đã trưởng thành, và nó đã chọn được nơi mà nó thuộc về: Bên cạnh người đàn ông đã dành cả đời để chứng minh tình yêu của mình bằng hành động.