Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Người đàn ông ở vậy 22 năm để nuôi con cho người yêu cũ

Posted on 18/11/2025 by BTV
Người đàn ông ở vậy 22 năm để nuôi con cho người yêu cũ, ngày con tốt nghiệp, cô ta tới tận trường để nhận lại con, nhưng một cái quay lưng khiến người đàn ông bật kh/óc…
22 năm trước, giữa lúc cuộc đời anh đang rơi vào bế tắc sau cú số///c ph/á sả/n, Mai – người yêu cũ – đột ngột quay lại, ôm theo một đ///ứa t///rẻ còn đ//ỏ h//ỏn. Cô đứng ở ngưỡng cửa nhà anh, lạ/nh lùn/g nói:
– “Đây là con anh. Em không thể nuôi nó. Nếu anh không nhận, em sẽ bỏ lại.”
Anh chết lặng. Không có giấy tờ, không có bằng chứng, không cả một lời x/in lỗ/i – chỉ có đứa bé đang khó//c th//ét trong tấm khăn mỏng. Rồi Mai quay đi, biến mất như thể chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh.
Khi ấy, anh 34 tuổi, vừa trắng tay, sống chật vật trong căn phòng trọ ẩm mốc. Người thân bảo anh kh//ùng. Họ hàng cư//ời nh//ạo. Ngay cả bạn thân cũng khuyên:
– “Không chắc nó là con anh đâu. Tự ôm lấy rắ/c r/ối làm gì?”
Nhưng anh không nỡ. Đứa bé nhìn anh với đôi mắt đen lay láy, như cầ/u c/ứu. Anh đặt tên con là Minh – như một tia “ánh sáng” soi rọi vào quãng đời u tối của mình.
Từ đó, anh bắt đầu hành trình làm bố đ/ơn th/ân.
Ban ngày phụ hồ, đêm chạy xe ôm. Đôi khi phải xin cơm thừa về cho con, có khi vét từng đồng lẻ để mua hộp sữa bột. Anh chưa bao giờ oá/n trá/ch. Chỉ sợ con thi/ếu thố/n, bị ch//ê cư//ời, bị hỏi về mẹ.
Những năm đầu, Minh hay kh/óc vì bị bạn tr/êu: “Không có mẹ!”. Mỗi lần như thế, anh chỉ biết ôm con vào lòng, thì thầm:
– “Mẹ con đang ở rất xa. Khi nào con lớn, mẹ sẽ quay về.”
Đó là lời nói dối đầy yêu thương anh giữ suốt gần hai thập kỷ.
22 năm trôi qua, Minh giờ là một chàng trai chững chạc, đậu thủ khoa ngành Kỹ sư xây dựng – trùng hợp thay, chính là giấc mơ ngày xưa mà anh từng bỏ lỡ.
Ngày lễ tốt nghiệp, anh dậy từ 4 giờ sáng, tự tay là áo sơ mi, mua một bó hoa hướng dương – loài hoa Minh thích nhất. Anh ngồi lọt thỏm giữa khán đài, đôi mắt ngấn nước khi nghe tên con được xướng lên trên bục danh dự.
Nhưng rồi, khi đám đông tản ra, anh chết lặng khi thấy một người phụ nữ đứng ở cổng trường… đọc tiếp dưới bình luận 👇

…anh chết lặng khi thấy một người phụ nữ đứng ở cổng trường. Mai.

Cô ta vẫn đẹp, nhưng vẻ đẹp lạnh lùng, sang trọng giờ đây càng thêm phần sắc sảo. Cô bước thẳng đến chỗ Minh, không thèm liếc nhìn anh một cái.

– “Minh, con trai mẹ!” – Mai nói, giọng ngọt ngào nhưng xa lạ, rồi ôm chầm lấy Minh.

Minh ngỡ ngàng, đẩy nhẹ cô ta ra, rồi quay sang nhìn người đàn ông đang đứng chết trân ở phía sau.

– “Cô là…?”

Mai cười, nụ cười đầy tự tin, nhưng lại khiến anh cảm thấy thương hại.

– “Mẹ con đây. Mẹ đã trở về như lời bố con nói. Xin lỗi vì đã vắng mặt 22 năm, nhưng mẹ về để đưa con đi. Ba mẹ con sắp định cư ở Canada. Bố con là một kiến trúc sư nổi tiếng, ông ấy sẽ giúp con phát triển sự nghiệp đỉnh cao.”

Minh nhìn thẳng vào mắt Mai, rồi lùi lại một bước, tạo ra khoảng cách rõ rệt.

– “Xin lỗi, cô nhầm người rồi. Tôi không có mẹ. Hoặc nếu có, thì mẹ tôi đã chết vào cái đêm 22 năm trước, khi cô vứt bỏ tôi lại cùng bố tôi.”

Mai tái mặt. Cô ta cố gắng níu kéo:

– “Con nói gì vậy? Mẹ đã có một cuộc sống khó khăn, giờ mẹ thành công rồi, mẹ có thể cho con tất cả những gì con muốn!”

Minh không trả lời, chỉ quay người lại, bước nhanh về phía người đàn ông đang cố gắng che đi đôi mắt đỏ hoe của mình.

Anh không nói một lời nào, chỉ đưa tay, khẽ chạm vào bàn tay thô ráp, chai sạn của người đã dành cả đời để nuôi nấng anh. Bàn tay anh đã từng là chỗ dựa duy nhất của anh trong suốt những năm thơ ấu, là người đã lau nước mắt cho anh mỗi khi anh bị bạn bè trêu chọc.

Minh đặt bó hoa hướng dương vào tay người đàn ông, rồi quay lưng lại, hoàn toàn quay lưng với người phụ nữ tên Mai.

– “Bố, mình về thôi. Con muốn mời bố ăn một bữa thật ngon. Con muốn nói với cả thế giới, con là con trai của thợ hồ, của người chạy xe ôm, và con tự hào về điều đó hơn bất cứ danh vọng nào khác.”

Và cái quay lưng ấy – dứt khoát, không hối tiếc, không một chút phân vân nào – đã khiến người đàn ông bật khóc.

Ông không khóc vì tủi thân, không khóc vì bị bỏ rơi. Ông khóc vì thắng cuộc. Sau 22 năm đầy cay đắng, khó khăn, cuối cùng, ông đã nhận được bằng chứng đanh thép nhất cho tình yêu và sự hy sinh của mình.

Minh khoác tay ông, siết chặt. Hai cha con bước đi, bóng lưng cao lớn của Minh che chở cho người cha gầy gò.

Phía sau, Mai vẫn đứng đó, trong bộ đồ sang trọng, nhưng cô ta chỉ còn lại một cái bóng cô đơn. Cô ta đã trở lại để nhận lại con, nhưng cái cô nhận được chỉ là một sự thật phũ phàng: Tình máu mủ không bằng tình dưỡng dục. Đứa con cô vứt bỏ đã trưởng thành, và nó đã chọn được nơi mà nó thuộc về: Bên cạnh người đàn ông đã dành cả đời để chứng minh tình yêu của mình bằng hành động.

Bài viết mới

  • Tài xế xe tải bị lũ cuốn trôi, để lại tin nhắn cuối cùng gửi vợ ‘Anh đang ở trên nóc xe’, người vợ khóc nghẹn: ‘Tôi mong tìm được anh’ kiệt quệ mong phép màu đến với anh
  • MC HOàng Oanh hiền lành nhất showbiz Việt, quen chồng Tây chỉ sống cùng 1 năm phải ly hôn ôm con về Việt Nam, giờ chồng cũ cầu hôn bạn gái mới: Thái độ của Oanh xót xa
  • Người đàn ông ở vậy 22 năm để nuôi con cho người yêu cũ
  • Không ai cứu nổi Shark Thuỷ, con số 7,600 tỷ thì ko thể tha thứ nổi: Bao người dân khóc than gì bị l:/ừa
  • Rõ căn phòng bí hiểm nhất của Mailisa: ‘Sáng nào đi làm cũng phải ghé thăm, không ghé là không được’

Bình luận gần đây

Không có bình luận nào để hiển thị.

Lưu trữ

  • Tháng mười một 2025
  • Tháng 10 2025
  • Tháng 9 2025
  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024
  • Tháng 9 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×