Mỗi tháng thu nhập 40 triệu nhưng đưa cho mẹ giữ mà không đưa cho vợ giữ đồng nào “Cô là vợ tôi, chứ không phải là chủ n:ợ của tôi, cũng không phải là thủ quỹ của gia đình này. Tiền của tôi, tôi có quyền quyết định nó sẽ đi đâu, miễn sao nó được an toàn và sinh lời.” Ngày mẹ chồng mổ cần 200 triệu chồng gọi cho vợ thì bị cô ấy qu:át ầm lên: “Mẹ anh m:ổ sao lại hỏi tiền tôi?”
Trời chạng vạng, ánh đèn vàng vọt từ căn hộ chung cư cao cấp hắt ra, đủ soi rõ gương mặt mệt mỏi nhưng s:ắc lạnh của An. Cô vừa trở về sau một ngày dài làm việc căng thẳng, tiếng giày cao gót gõ lách cách trên sàn đá cẩm thạch nghe khô khốc và đơn đ:ộc. Trong phòng khách, Hùng đang ngồi xem tin tức thể thao, chiếc điều khiển tivi trong tay như một vương trượng không ngai. Tiếng tivi ồn ào nhưng không thể lấp đầy bầu không khí im lặng nặng nề bao trùm lấy cả hai.
“Về rồi đấy à?” Hùng hỏi, giọng nói đều đều, không chút cảm xúc, mắt vẫn dán vào màn hình. Đó không phải là một lời chào hỏi, mà là một sự xác nhận nhạt nhẽo. An lẳng lặng đặt chiếc túi xách xuống, hơi thở cô nặng nề. Cảm giác ấm áp của một gia đình dường như đã bị đóng băng từ lâu, thay vào đó là sự xa cách lạnh lẽo mà cả hai đều biết rõ nguyên nhân nhưng không ai muốn phá vỡ lớp vỏ bọc ấy.
“Ừ,” An đáp ngắn gọn, cô liếc nhanh qua Hùng. Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc đồng hồ trên tay anh – một món quà cô đã tặng vào dịp kỷ niệm hai năm ngày cưới, giờ đây nó như một lời nhắc nhở c:ay đắ:ng về những lời thề non hẹn biển đã không còn ý nghĩa. “Hôm nay công ty có thưởng nóng, anh có thấy vui không?”
Hùng cười khẩy, một nụ cười không chạm đến mắt, đầy vẻ mỉ:a m:ai. Anh tắt tivi, quay hẳn người lại đối diện với cô. “Vui? Cô nghĩ tôi vui vì cái gì? Vui vì cô kiếm được một món tiền nhỏ so với thu nhập của tôi, hay vui vì cô lại có cớ để rao giảng về sự độc lập tài chính của phụ nữ?” Anh đứng dậy, bước chầm chậm về phía An, mỗi bước chân như một nhát búa gõ vào sự tự tôn của cô.
An nhíu mày, cô cảm thấy sự tức giận trong lòng mình đang dâng lên, nóng rát. “Thu nhập của tôi có nhỏ hay không, thì đó cũng là tiền tôi làm ra. Quan trọng là tôi có quyền quyết định nó nằm ở đâu, không giống như ai đó.” Cô nhấn mạnh hai từ cuối cùng, giọng nói s:ắc như d:ao c:ạo.
“À, không giống tôi,” Hùng nhại lại, anh áp sát cô, đôi mắt anh ánh lên sự kh:ắc nghi:ệt. “Cô muốn nói là không giống tôi, người kiếm 40 triệu mỗi tháng, nhưng lại không giao cho cô giữ một xu nào, mà lại đưa hết cho mẹ tôi?” Anh nhìn An từ đầu đến chân, ánh mắt đánh giá và khi:nh thư:ờng. “Cô quên mất mình là ai rồi à? Cô là vợ tôi, chứ không phải là chủ nợ của tôi, cũng không phải là thủ quỹ của gia đình này. Tiền của tôi, tôi có quyền quyết định nó sẽ đi đâu, miễn sao nó được an toàn và sinh lời.”
An lùi lại một bước, cảm thấy như bị t:át. Cô thở dốc, hai tay nắm chặt. “An toàn và sinh lời? Anh nói hay lắm! An toàn là trong tài khoản ngân hàng của mẹ anh, còn sinh lời là lợi ích của riêng gia đình anh, chứ không phải gia đình nhỏ này! Anh có biết cảm giác của tôi không? Chúng ta là vợ chồng, chúng ta chung sống dưới một mái nhà, nhưng tài chính lại hoàn toàn độc lập, thậm chí là đối lập nhau. Tôi cảm thấy như tôi đang sống với một người đàn ông xa lạ, một người chỉ coi tôi là bạn cùng phòng hợp pháp mà thôi!” Giọng cô r:un lên vì u:ất ứ:c.
“Bạn cùng phòng hợp pháp? Chính cô mới là người luôn đề cao cái gọi là ‘độc lập’ đó!” Hùng cười phá lên, tiếng cười đó nghe chua chát đến đau lòng. “Cô muốn bình đẳng, cô muốn độc lập, cô muốn có tiếng nói. Vậy thì cô có tiền của cô, tôi có tiền của tôi. Có gì sai à? Hay là… cô sợ? Sợ rằng một ngày nào đó tôi không cần cô nữa, cô sẽ trắng tay?”
Lời nói của Hùng như một m:ũi t:ên t:ẩm đ:ộ:c, trúng ngay vào điểm yếu nhất trong tâm hồn An. Cô không sợ trắng tay, cô sợ sự nghi ngờ và thiếu tin tưởng mà anh dành cho cô. Cô cắn môi đến bật máu, mắt cô đỏ hoe. “Anh đừng lấy sự nghi ngờ của mình để áp đặt lên tôi! Tôi cần sự tôn trọng và tin tưởng. Tiền bạc là huyết mạch của hôn nhân, anh cắt đứt nó, anh nghĩ cái mái nhà này có thể đứng vững được sao?”
“Tôn trọng? Tin tưởng?” Hùng nhún vai, đầy vẻ thách thức. “Sự tôn trọng của tôi dành cho cô nằm ở chỗ tôi đã chọn cô làm vợ, đã để cô sống trong căn nhà này và tận hưởng những tiện nghi này. Còn tin tưởng… khi nào cô thôi tính toán và thôi nghĩ đến việc chi:ếm đo:ạt tài sản của tôi, thì hãy nói đến chuyện tin tưởng.”
An không nói được lời nào nữa. Mọi lời phản bác đều bị ngh:ẹn lại nơi cổ họng. Cô hiểu rằng, trong mắt Hùng, cô mãi mãi chỉ là một người ngoài, một người có thể phản bội anh bất cứ lúc nào. Anh đã dựng lên một bức tường thành tài chính vững chắc bằng tiền của mình, và bức tường đó đã chia cắt họ thành hai thế giới riêng biệt. Cô chỉ còn biết quay lưng đi, bóng lưng cô r:un r:ẩy trong ánh đèn lạnh lẽo, mang theo nỗi đau đớn bị khi:nh mi:ệt và sự cô đơn tột cùng.
Cuộc sống cứ thế trôi qua trong sự căng thẳng và xa cách. Mỗi bữa ăn là một trận chiến im lặng, mỗi đêm nằm chung giường là sự lạnh lẽo của hai tảng băng. Hùng vẫn đưa tiền cho mẹ, vẫn đều đặn về thăm bà cuối tuần, trong khi An tự xoay sở với mọi chi phí cá nhân và một phần chi phí sinh hoạt chung, luôn giữ riêng cho mình một khoản phòng thân. Cảm xúc của cô ngày càng trở nên chai sạn và vô cảm, cô học cách dựng lên một bức tường cảm xúc cao hơn cả bức tường tài chính của Hùng.
Một buổi chiều thứ Sáu định mệnh, khi An đang họp, chuông điện thoại của cô reo liên hồi. Là Hùng. Cô nhấn nút từ chối, vì đây là cuộc họp quan trọng, và thái độ lạnh nhạt của anh khiến cô không muốn nhận bất cứ cuộc gọi nào không cần thiết. Ngay sau đó là tin nhắn dồn dập, chỉ một nội dung duy nhất, đầy vẻ hốt hoảng: “Mẹ anh nhập viện, cần 200 triệu gấp để m:ổ ngay!”

An nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang sáng lên rồi tắt phụt giữa bàn họp. Dòng chữ “Mẹ anh nhập viện, cần 200 triệu gấp để mổ ngay!” như một nhát dao lạnh lẽo cứa thẳng vào ký ức cô.
200 triệu.
Con số ấy khiến tim cô thắt lại, không phải vì lớn, mà vì quá quen.
Quen với những lần cô đề nghị lập quỹ chung gia đình thì bị gạt phắt đi.
Quen với câu nói lạnh lùng: “Tiền của tôi, tôi có quyền quyết định.”
Quen với cảm giác mình không có quyền chạm vào bất cứ thứ gì mang tên “gia đình”.
An xin phép ra ngoài, đứng lặng ở hành lang dài hun hút. Cô gọi lại cho Hùng.
“Anh cần tiền gấp,” giọng anh khàn đặc, lần đầu tiên mang theo sự hoảng loạn thật sự. “Bác sĩ nói nếu chậm là nguy hiểm.”
An im lặng vài giây. Rồi cô hỏi, rất chậm, rất rõ:
“Tiền của anh đâu?”
Hùng sững lại. Qua điện thoại, cô nghe được hơi thở anh nghẹn đi.
“Anh… anh đã đưa hết cho mẹ giữ rồi. Sổ tiết kiệm đứng tên bà. Nhưng bà không ký được giấy rút, mà ngân hàng thì—”
“À.” An cười khẽ. Một tiếng cười không có chút vui vẻ nào. “Vậy ra tiền của anh bây giờ không phải là tiền của anh nữa.”
“An, bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện đó!” Hùng gắt lên. “Em có tiền mà, đúng không? Em giúp anh lần này đi, anh sẽ trả.”
Cô nhắm mắt. Trước mặt cô như hiện lại từng lời anh từng nói, từng ánh mắt khinh thường, từng lần anh nhấn mạnh ranh giới giữa tiền của anh và cuộc sống của cô.
An mở mắt ra, giọng cô bình tĩnh đến đáng sợ:
“Em có tiền. Nhưng anh nói rồi mà — mẹ anh mổ sao lại hỏi tiền em? Em đâu phải thủ quỹ của gia đình anh.”
Đầu dây bên kia im bặt.
Rồi giọng Hùng hạ xuống, lần đầu tiên mang theo sự cầu xin:
“Anh sai rồi. An… anh xin em.”
Cô dựa lưng vào tường, cảm giác lạnh buốt thấm qua lớp áo mỏng.
“Anh biết không,” An nói chậm rãi, “nếu hôm nay em không có tiền, hoặc em cũng đưa hết cho mẹ em giữ như anh từng làm, thì mẹ anh sẽ ra sao?”
Hùng không trả lời được.
“Em sẽ chuyển tiền,” An tiếp tục, “nhưng không phải vì anh, cũng không phải vì những gì anh từng coi thường em. Em làm vì bà là người cần được cứu.”
Hùng thở phào, chưa kịp nói lời cảm ơn thì An nói tiếp, giọng dứt khoát:
“Nhưng sau ca mổ này, chúng ta nói chuyện ly hôn.”
“An—!”
“Anh đã chọn tiền và quyền kiểm soát thay vì hôn nhân ngay từ đầu,” cô cắt lời. “Hôm nay, anh chỉ đang gánh hậu quả của chính lựa chọn đó.”
Cô cúp máy.
Buổi tối hôm đó, An chuyển đủ 200 triệu. Tin nhắn xác nhận giao dịch hiện lên lạnh lùng, gọn gàng — giống hệt cách cuộc hôn nhân của cô khép lại.
Vài ngày sau, mẹ Hùng qua cơn nguy kịch. Hùng về nhà, lần đầu tiên nhìn căn hộ quen thuộc mà thấy mình là người dư thừa. Trên bàn là đơn ly hôn An đã ký sẵn, bên cạnh là một tờ giấy ghi đúng một dòng chữ:
“Anh từng nói tiền của anh không liên quan đến em. Từ hôm nay, cuộc đời anh cũng vậy.”
Hùng ngồi sụp xuống ghế.
Lần đầu tiên trong đời, anh hiểu ra một điều cay đắng:
Có những thứ, khi anh giữ quá chặt, đến lúc cần nhất — anh lại không có quyền chạm vào.