Mẹ người yêu mang 4 tỷ tới cho tôi và yêu cầu tôi rời xa anh ấy, tôi nhận 4 tỷ sau đó vẫn cưới anh đàng hoàng
Tôi gặp Minh khi làm trợ lý cho một công ty truyền thông, còn anh là giám đốc đầu tư của một quỹ lớn. Chúng tôi quen nhau trong một lần họp đối tác, rồi nhanh chóng yêu nhau như định mệnh.
Minh tốt bụng, điềm đạm và nghiêm túc trong tình cảm. Nhưng điều tôi biết rõ nhất: anh là con trai duy nhất của bà Bích – chủ tịch tập đoàn bất động sản đình đám, giàu có nức tiếng.
Và dĩ nhiên, tôi không được chào đón.
Bà Bích gặp tôi đúng một lần rồi tuyên bố thẳng: “Cháu không cùng đẳng cấp. Đàn ông khi yêu thì m://ù qu:á:/ng, nhưng làm mẹ thì không thể.”
Tôi lặng im. Tôi biết mình không có gì ngoài hai bàn tay trắng và lòng tự trọng.
Ba tháng sau, bà hẹn gặp tôi tại một nhà hàng riêng biệt. Bà đi thẳng vào vấn đề, rút từ túi xách ra một chiếc thẻ đen:
– “Ở đây có 4 tỷ. Đủ để cháu bắt đầu cuộc đời mới, mua một căn hộ, một chiếc xe, mở một cửa hàng hay bất cứ thứ gì. Chỉ cần… rời xa Minh. Đừng nói gì, chỉ cần ký vào tờ giấy c:/am k/ế:t không quay lại.”
Tôi im lặng hồi lâu, rồi… gật đầu. Tôi ký giấy. Nhận thẻ. Và b:iế:/n m:/ấ/t khỏi cuộc đời Minh chỉ sau một tin nhắn:
“Em xin lỗi, em không thể tiếp tục.”
Minh tìm tôi đ:i;ê;n c//u;ồ;ng. Tôi tắt máy, đổi chỗ làm, bi:ế:n m:ấ;;t như chưa từng tồn tại. Suốt 6 tháng, tôi không hề liên lạc lại.
6 tháng sau, tôi gửi một lá thư cho chính bà Bích. Trong đó, tôi chỉ viết vỏn vẹn…

…vỏn vẹn đúng ba dòng:
“Cháu đã dùng 4 tỷ để hoàn thành điều duy nhất bà chưa từng làm:
Dạy con trai bà cách tôn trọng lựa chọn của người phụ nữ mình yêu.
Cảm ơn bà.”
Ba ngày sau, Minh đứng trước cửa nhà tôi.
Anh gầy đi.
Mắt thâm quầng.
Bàn tay run khi nắm lấy tay tôi như sợ tôi tan biến thêm lần nữa.
— Tại sao? — anh hỏi — Tại sao em biến mất không một lời giải thích?
Tôi nhìn anh rất lâu.
Lần đầu tiên sau sáu tháng, tôi thấy rõ trong ánh mắt anh không phải là giận dữ, mà là nỗi sợ mất mát thật sự.
Tôi đưa cho anh bản sao tờ giấy cam kết.
Và nói rất khẽ:
— Vì em muốn biết… nếu không có em, anh có dám chống lại mẹ mình không.
Minh chết lặng.
Anh ngồi xuống, ôm mặt.
Một người đàn ông từng quen với hàng nghìn tỷ vốn đầu tư… lần đầu tiên không biết phải làm gì với cảm xúc của mình.
— Em có biết anh đã làm gì sáu tháng qua không? — anh nói trong nghẹn ngào
— Anh từ chối ba dự án lớn. Cãi nhau với mẹ đến mức bà tăng huyết áp. Và lần đầu tiên trong đời, anh nói với bà rằng: “Con không cần tài sản nếu cái giá là mất người con yêu.”
Tôi mỉm cười.
Không vui.
Không hả hê.
Chỉ là đủ rồi.
Tôi trả lại Minh chiếc thẻ đen.
— 4 tỷ đó… em không tiêu cho mình.
— Em dùng để mở một quỹ học bổng nhỏ, đứng tên… mẹ anh.
Minh ngẩng phắt lên.
— Em nói gì?
— Em muốn bà hiểu: tiền không mua được sự biến mất của một người phụ nữ có lòng tự trọng.
— Nhưng nó có thể giúp bà học cách dùng quyền lực… đúng chỗ.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra sau đó ba tháng.
Không linh đình.
Không phô trương.
Chỉ có gia đình, bạn bè thân thiết — và bà Bích.
Bà ngồi hàng ghế đầu.
Không cười.
Nhưng khi tôi cúi đầu chào, bà đứng dậy… cúi đầu lại.
Sau lễ cưới, bà chỉ nói với tôi một câu, đủ cho cả đời:
— “Cô là người phụ nữ đầu tiên dám nhận tiền của tôi… mà không để tôi mua được điều mình muốn.”
Tôi đáp nhẹ:
— “Vì cháu chưa bao giờ bán tình yêu.
Cháu chỉ mượn tiền của bà… để chứng minh nó không thể bị mua.”
Và thế là tôi nhận 4 tỷ.
Vẫn cưới anh đàng hoàng.
Không vì tiền.
Không vì thách thức.
Mà vì tôi hiểu rõ một điều:
Một người phụ nữ biết rời đi đúng lúc…
sẽ luôn là người trở lại trong tư thế ngẩng cao đầu.