
Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc hôn nhân của mình lại rơi vào tình cảnh éo le đến thế. Chồng tôi, Tùng, bị tai nạn giao thông khiến chân phải gãy nát, nằm một chỗ phải ít nhất ba tháng. Tôi thì bận đi làm từ sáng tới tối, vừa lo cơm áo, vừa lo thuốc men cho anh, cảm giác vừa thương vừa căng thẳng. Khi mẹ chồng đề nghị sẽ tuyển người giúp việc đến chăm sóc Tùng, tôi tưởng bà thật lòng giúp đỡ. Nhưng tôi đã lầm.
Cô giúp việc mà mẹ tuyển, Ly, bước vào nhà với gương mặt tươi tắn, thân hình mảnh mai, khuôn mặt xinh xắn hơn tôi thời con gái. Bà mẹ chồng chỉ cười mãn nguyện: “Người ta trẻ khỏe, nhanh nhẹn, chăm thằng Tùng là hợp nhất.” Tôi thoáng cảm giác gai người, nhưng nghĩ “chắc bà chỉ muốn chăm con trai tôi tốt hơn” nên tạm nhịn. Những ngày sau, Ly chăm chồng tôi quá tận tình, xoa bóp, đút từng muỗng cháo, cười nói thân thiết. Khi tôi về sớm, tôi còn thấy cô ta ngồi trên giường hai vợ chồng, kê chân Tùng lên đùi mình để xoa bóp. Tôi phản ứng, thì mẹ chồng quát ngược: “Có người lo cho chồng mày mà còn thái độ à?” Tôi cắn răng chịu, chỉ vì không muốn thêm áp lực cho Tùng.
Nhưng ba tháng sau, bi kịch thực sự ập đến. Một tối, tôi về nhà sớm, thấy Ly ôm bụng khóc nức nở, mẹ chồng đứng bên cạnh mặt nghiêm trọng. “Chị… chị ơi… em có bầu rồi…” Tôi chết lặng, nhìn mẹ chồng, bà lại mặt lạnh, thậm chí còn có chút hả hê. Tôi nhìn chồng, anh sững sờ, ấp úng: “Không… không phải của anh!” Mẹ chồng gắt lên: “Còn của ai nữa? Của Tùng chứ ai! Ly hôn đi, để nó sinh cháu cho nhà này!” Tôi bật cười cay đắng, lần đầu tiên trong 6 năm làm dâu, tôi cười trước mặt bà.
Tôi lấy trong túi ra tờ giấy mà tôi giữ suốt hai năm – kết quả xét nghiệm tinh trùng của chồng. Bác sĩ kết luận: tinh trùng yếu nặng, vô sinh vĩnh viễn, không thể có con tự nhiên. Tôi đặt lên bàn, nhìn thẳng vào mẹ chồng: “Bắt tôi ly hôn? Được. Nhưng không phải để chồng tôi cưới người mang thai con của đàn ông khác.” Mẹ chồng tái mét, mặt tái nhợt, tay run bần bật. Chồng tôi thì ngồi thụp xuống, không nói được gì. Ly khóc nức nở: “Không… không thể… em không biết…” Tôi nhìn cô ta, giọng lạnh như băng: “Cái thai là của ai?” Ly bật khóc, quỳ sụp: “Là… của người yêu cũ… nhưng mẹ bảo em cứ nhận là của anh Tùng để có chỗ dựa…” Cả người tôi tê dại. Chồng tôi trợn mắt nhìn mẹ: “Mẹ!? Mẹ xúi nó nói dối con!?” Mẹ chồng hét lên: “Mẹ làm tất cả vì muốn có cháu! Mày vô sinh, không đẻ được thì để người khác đẻ hộ! Có gì sai?” Tôi nhìn bà, lòng trống rỗng.
Tôi đứng dậy, thu dọn đồ, bước ra khỏi nhà, bỏ mặc tiếng gào thét của mẹ chồng, bỏ mặc Ly khóc thét, bỏ mặc chồng tôi ngồi đó trong tuyệt vọng. Tôi cần thời gian để bình tâm, để nhìn lại cuộc đời mình. Tôi đã chịu đựng quá nhiều, nhưng giờ đã đứng lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi biết rằng không ai có quyền ép tôi phải chấp nhận điều trái lương tâm, dù đó là mẹ chồng, chồng hay người giúp việc.
Ba ngày sau, Ly bỏ trốn khỏi nhà, mẹ chồng phải đối diện với sự thật phũ phàng: con trai bà vô sinh, không thể có con. Chồng tôi tìm đến tôi, khóc lóc, hối hận, nhưng tôi ôm anh chỉ trong im lặng. Tình yêu vẫn còn, nhưng vết thương quá sâu. Tôi đã đứng lên, bảo vệ bản thân, và từ nay, không ai có thể dùng hai chữ “nối dõi” để ép tôi vào góc tường nữa.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng, nhưng ít nhất tôi vẫn còn lý trí, còn tự trọng, và còn sự lựa chọn để không bị biến thành kẻ thua cuộc trong chính hôn nhân của mình.