
Căn phòng trọ rộng chưa đầy 20 mét vuông là nơi mẹ con tôi đã nương náu suốt 3 năm qua. Nhìn bé Bi đang say ngủ, tôi khẽ vuốt lại tóc cho con, lòng dâng lên một nỗi xót xa xen lẫn tự hào. Ba năm trước, khi tôi xách vali rời khỏi nhà chồng, trong tay chẳng có gì ngoài đứa con mới 2 tuổi và trái tim nát tan vụn vỡ.
Ngày đó, Hùng – chồng cũ của tôi – lạnh lùng ném tờ đơn ly hôn vào mặt tôi chỉ vì lý do: “Tôi chán cô rồi, nhìn cô giờ chẳng có chút hứng thú gì nữa”. Chua chát thay, chưa đầy một tuần sau khi tòa phán quyết, anh ta đã rình rang rước cô nhân tình nóng bỏng về nhà. Căn nhà đó, từng viên gạch đều có mồ hôi công sức tôi đóng góp, nay trở thành tổ ấm của kẻ khác.
Suốt 3 năm ròng rã, Hùng biến mất tăm như chưa từng tồn tại trên đời. Anh ta không một cuộc gọi, không một đồng chu cấp. Những đêm con ốm sốt, tôi một tay bế con, một tay bắt taxi vào viện, gọi cho anh ta chỉ nhận được tiếng thuê bao hoặc giọng cô vợ mới chua loét mỉa mai. Tôi nuốt nước mắt, tự nhủ lòng mình phải mạnh mẽ. May mắn thay, bố mẹ ruột thương tôi đứt ruột, ông bà chắt chiu từng đồng hưu trí, mua từng bịch bỉm, hộp sữa tiếp tế cho cháu ngoại. Nhờ tình thương ấy, mẹ con tôi mới vượt qua được những ngày tháng giông bão nhất.
Bẵng đi một thời gian, cuộc sống của tôi dần ổn định thì Hùng đột ngột xuất hiện. Nhìn bộ dạng tiều tụy, già đi trông thấy của anh ta, tôi mới biết tin “tổ ấm” kia đã tan vỡ. Cô vợ trẻ đẹp của Hùng sau khi bòn rút kha khá tài sản đã “cắm sừng” anh ta để chạy theo một đại gia bất động sản giàu có hơn. Quả báo đến sớm hơn tôi nghĩ.
Từ đó, Hùng bắt đầu chiến dịch “người cha mẫu mực”. Anh ta gửi tiền chu cấp, cuối tuần lái xe đến đón Bi đi chơi. Thằng bé Bi, vì thiếu vắng tình cha quá lâu và cũng quên luôn mặt cha nên tỏ ra dửng dưng. Nó chỉ đi với bố khi tôi động viên: “Con đi chơi ngoan nhé, chiều về mẹ nấu món sườn xào chua ngọt con thích”. Với con, bố chỉ là một người chú hay mua quà, chứ không phải là bầu trời như những đứa trẻ khác.
Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Một buổi chiều cuối tuần, Hùng sang nhà tôi sớm hơn thường lệ. Anh ta không đi tay không, mà trịnh trọng đặt lên bàn một chiếc hộp nhung đỏ sang trọng. Hùng mở nắp hộp. Bên trong là 5 cây vàng sáng chói. Ánh vàng lấp lánh trong căn phòng trọ đơn sơ trông thật kệch cỡm.
Hùng nhìn tôi, ánh mắt tha thiết đến mức khiến tôi rùng mình: “Mai à, anh biết sai rồi. Những năm qua anh ngu muội nên đánh mất em. Đây là 5 cây vàng, coi như là vốn liếng anh bù đắp cho hai mẹ con. Mình… quay lại với nhau nhé? Anh hứa sẽ lo cho em và con cuộc sống sung túc, không phải ở trọ chật chội thế này nữa.”
Tôi nhìn số vàng, rồi nhìn Hùng. Nếu là tôi của 3 năm trước, có lẽ tôi đã mủi lòng. Nhưng tôi của hiện tại đã khác. Tôi định mở lời từ chối thì cánh cửa phòng ngủ bật mở. Bé Bi chạy ùa ra, trên tay cầm một tấm thiệp màu hồng phấn in hoa văn tinh xảo. Thằng bé không hề để ý đến không khí căng thẳng trong phòng, vô tư khoe với bố:
“Bố ơi! Bố nhìn này, đẹp không? Mình cùng đi đám cưới của mẹ đi! Mẹ sắp lấy chú Thành giám đốc đấy. Chú ấy giàu lắm, nhà to như lâu đài, xe ô tô còn xịn hơn xe của bố nữa. Con ngồi trên xe chú thích lắm, chú còn hứa xây cho con cái hồ bơi riêng cơ!”
Câu nói ngây thơ của con trẻ như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Hùng. Nụ cười gượng gạo trên môi anh ta tắt ngấm. Anh ta chết trân, mặt chuyển từ đỏ sang tái mét. Đôi tay đang đẩy hộp vàng về phía tôi khựng lại giữa không trung. Hùng run rẩy cầm lấy tấm thiệp từ tay con trai. Tên cô dâu là tôi – Nguyễn Thị Mai, và tên chú rể là Trần Trung Thành – một cái tên mà trong giới kinh doanh ai cũng biết tiếng.
Anh ta ngước lên nhìn tôi, giọng lạc đi: “Em… em sắp lấy chồng sao? Em lấy hắn ta thật sao?”. Tôi mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy kiêu hãnh: “Đúng vậy anh ạ. Tháng sau em cưới. Anh rảnh thì thu xếp đến chung vui cùng vợ chồng em. Cảm ơn anh đã có nhã ý, nhưng 5 cây vàng này anh cứ giữ lấy mà phòng thân. Chồng sắp cưới của em không để mẹ con em thiếu thốn thứ gì đâu.”
Sự tự tin và hạnh phúc rạng ngời trên khuôn mặt tôi có lẽ là đòn chí mạng nhất đối với lòng tự trọng của Hùng. Anh ta nhận ra, người đàn bà “nhà quê” năm xưa anh ta vứt bỏ, giờ đã là đối tượng mà anh ta không còn với tới được nữa. Hùng cúi gằm mặt, im lặng một lúc lâu. Khi ngẩng lên, ánh mắt anh ta không còn vẻ hối lỗi, mà thay vào đó là sự ích kỷ và chiếm hữu trỗi dậy. Anh ta đưa ra một đề nghị khiến sống lưng tôi lạnh toát:
“Được, cô đã có nơi chốn cao sang thì tôi không cản. Nhưng thằng Bi mang họ của tôi. Cô lấy chồng mới, mang theo con riêng người ta sẽ dị nghị, thằng bé cũng sẽ khổ vì cảnh cha dượng con vợ. Để thằng Bi lại cho tôi nuôi. Tôi là bố ruột nó, tôi có quyền!”. Tôi chưa kịp phản ứng trước sự trơ trẽn ấy thì bé Bi đã hét lên, nước mắt giàn giụa. Thằng bé lao đến ôm chặt lấy chân tôi, lắc đầu nguầy nguậy: “Không! Con không ở với bố đâu! Bố toàn bỏ con đi thôi. Con ở với mẹ, con ở với chú Thành cơ! Chú Thành thương con, chú không bỏ con như bố!”
Tiếng khóc xé lòng và lời nói thật thà của con trẻ đã bóc trần sự thật phũ phàng mà Hùng cố tình lờ đi suốt 3 năm qua. Anh ta không có tư cách. Anh ta đã đánh mất quyền làm cha ngay từ cái ngày anh ta chọn nhân tình thay vì con mình. Hùng đứng chôn chân giữa phòng, tay vẫn cầm chiếc hộp vàng nhưng lúc này nó trở nên vô nghĩa. Anh ta nhìn đứa con đang sợ hãi nép vào lòng mẹ, rồi nhìn tôi – người phụ nữ đang nhìn anh ta với ánh mắt cương nghị. Anh ta hiểu, mình đã thua trắng.
Hùng lẳng lặng cất hộp vàng vào túi, quay lưng bước ra cửa, dáng vẻ thất thần như kẻ mất hồn. Tối hôm đó, điện thoại tôi rung lên. Một tin nhắn dài từ Hùng: “Mai à, anh xin lỗi. Hôm nay nhìn con sợ hãi anh, anh mới biết mình đã sai quá nhiều.”
Đọc tin nhắn, tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ xóa đi. Không có sự hả hê, cũng chẳng có chút mềm lòng nào. Sự hối hận của đàn ông khi đã mất đi tất cả, nghe thì cảm động đấy, nhưng nó rẻ mạt vô cùng so với những giọt nước mắt tôi đã rơi suốt 3 năm thanh xuân qua. Tôi ôm bé Bi vào lòng, hít hà mùi thơm của con. Ngoài kia, trời đã tạnh mưa, ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày nắng đẹp cho cuộc đời mới của mẹ con tôi.