Quá tuyệt vọng vì cần phải trả tiền thay thận cho cha, cô sinh viên nghèo đã chọn qua đêm với ông trù;/m buôn gỗ để đổi lấy 1 tỷ, nhưng 1 tuần sau cô trở lại bệnh viện để khám thận hiế;/n cho cha thì bác sĩ đột nhiên thông báo với cô rằng cô đã mắc…
Lan – sinh viên năm 3– đã chạy vạy khắp nơi để cứu cha đang nằm viện chờ thay thận.
Nhà chỉ còn mẹ già và đứa em trai 10 tuổi. Cô đã gõ cửa từng nhà, từng quỹ từ thiện nhưng 1 tỷ với cô là con số không tưởng.
Cho đến khi ông Trần Đức Hào, một ông trùm buôn gỗ lớn – người mà Lan từng quen biết khi đi làm thêm – chủ động nhắn:
“Qua với anh một đêm. Sáng mai anh chuyển đủ 1 tỷ.”
Lan khóc suốt cả buổi tối. Nhưng cha cô chỉ còn vài ngày.
Cuối cùng, cô chấp nhận.
Và đúng như lời hứa, 1 tỷ lập tức được chuyển vào tài khoản bệnh viện.
Ca phẫ-u thu;/ật của cha cô được sắp xếp ngay.
Một tuần sau, Lan đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe để chuẩn bị hiến thận cho cha.
Nhưng bác sĩ vừa mở hồ sơ của cô… đã sững người.
Bác sĩ Minh – người theo dõi bệnh tình của cha Lan – nhìn kết quả xét nghiệm máu của Lan hồi lâu, rồi hỏi chậm rãi:
“Lan… em đã làm gì trong tuần vừa rồi chưa?”
Lan hoảng:
“Không… em chỉ làm hồ sơ ghép thận. Có chuyện gì vậy bác sĩ?”
Ông Minh đặt tờ giấy xét nghiệm xuống bàn, giọng nghẹn lại:
“Em… không thể hiến thận được nữa.
Lan, em đã… đọc tiếp dưới bình luận ![]()
![]()
Lan – sinh viên năm 3– đã chạy vạy khắp nơi để cứu cha đang nằm viện chờ thay thận.
Lan – sinh viên năm 3– đã chạy vạy khắp nơi để cứu cha đang nằm viện chờ thay thận.
Nhà chỉ còn mẹ già và đứa em trai 10 tuổi. Cô đã gõ cửa từng nhà, từng quỹ từ thiện nhưng 1 tỷ với cô là con số không tưởng.
Cho đến khi ông Trần Đức Hào, một ông trùm buôn gỗ lớn – người mà Lan từng quen biết khi đi làm thêm – chủ động nhắn:
“Qua với anh một đêm. Sáng mai anh chuyển đủ 1 tỷ.”
Lan khóc suốt cả buổi tối. Nhưng cha cô chỉ còn vài ngày.
Cuối cùng, cô chấp nhận.
Và đúng như lời hứa, 1 tỷ lập tức được chuyển vào tài khoản bệnh viện.
Ca phẫ-u thu;/ật của cha cô được sắp xếp ngay.
Một tuần sau, Lan đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe để chuẩn bị hiến thận cho cha.
Nhưng bác sĩ vừa mở hồ sơ của cô… đã sững người.
Bác sĩ Minh – người theo dõi bệnh tình của cha Lan – nhìn kết quả xét nghiệm máu của Lan hồi lâu, rồi hỏi chậm rãi:
“Lan… em đã làm gì trong tuần vừa rồi chưa?”
Lan hoảng:
“Không… em chỉ làm hồ sơ ghép thận. Có chuyện gì vậy bác sĩ?”
Ông Minh đặt tờ giấy xét nghiệm xuống bàn, giọng nghẹn lại:
“Em… không thể hiến thận được nữa.
Lan, em đã…

Ông Minh đặt tờ giấy xét nghiệm xuống bàn, giọng như nghẹn lại:
“Em… không thể hiến thận được nữa.
Lan, em đã… mắc ung thư máu giai đoạn đầu.”
Lan ngây người.
Trong đầu cô như có tiếng nổ lớn.
“Không… không thể nào… bác sĩ, em vẫn khỏe, em đâu có dấu hiệu gì…”
Bác sĩ Minh lắc đầu, mắt đỏ hoe:
“Loại ung thư này âm thầm lắm. Chỉ khi xét nghiệm chuyên sâu mới phát hiện được. Nếu không làm hồ sơ hiến thận, có khi em còn chẳng biết mình mắc bệnh.”
Lan khuỵu xuống ghế.
Cô ôm đầu, toàn thân run bần bật.
Trời đất đảo lộn.
Một tuần trước, cô còn nghĩ chỉ cần mình hi sinh một quả thận là cha sẽ được sống.
Giờ thì chính cô… còn không chắc giữ nổi mạng sống mình.