Đi ăn bún bò, chủ tịch s-ững s-ờ khi thấy cậu bé phục vụ giống hệt mình lúc nhỏ. Nào ngờ, người phụ nữ đi cùng cậu bé lại…
Trần Quang thức dậy trong căn penthouse rộng lớn, ánh nắng len qua rèm cửa tạo những vệt sáng trên sàn gỗ bóng loáng. Dù mọi thứ đều hoàn hảo – tiền bạc, địa vị, quyền lực – anh vẫn cảm thấy trống rỗng, như thể mình đang sống một cuộc đời không thực sự thuộc về mình. Anh uống vội tách cà phê, rồi quyết định ra ngoài đi dạo một vòng, muốn hít thở không khí bình thường ngoài đường phố. Những bước chân dẫn anh đến một con hẻm nhỏ, nơi một quán bún bò ven đường tỏa hương thơm nồng nàn.
Khi vừa bước vào quán, Quang sững sờ nhìn cậu bé đang bê mâm bún ra cho khách. Khuôn mặt cậu, đôi mắt, nụ cười – tất cả đều giống hệt anh khi còn nhỏ. Một cảm giác lạ lùng dâng trào trong lòng, mách bảo rằng đây không thể là trùng hợp. Anh hít sâu, cố bình tĩnh, rồi hỏi: “Em tên gì? Mẹ em đâu?” Cậu bé nhìn Quang, hơi ngập ngừng rồi trả lời: “Con tên Minh Khôi, mẹ con là cô An.”…

…Cậu bé vừa nói xong thì quay đi tiếp khách khác, để lại Trần Quang đứng chết lặng giữa quán bún bò chật hẹp, mùi sả ớt cay nồng như xộc thẳng vào lồng ngực.
Hai cái tên tưởng như xa lạ, nhưng lại làm tim anh thắt lại một nhịp rất khẽ.
Anh ngồi xuống chiếc bàn nhựa thấp, nhìn theo bóng lưng gầy gò của cậu bé đang thoăn thoắt bưng bún, rót trà đá, miệng lễ phép “dạ, con mời cô chú”. Dáng đi ấy, thói quen nghiêng đầu khi cười ấy… chính là anh của ba mươi năm trước.
— Không thể nào… — Quang tự nhủ. — Chỉ là giống thôi…
Nhưng khi cậu bé quay lại, đặt tô bún trước mặt anh, ngước lên hỏi:
— “Chú ăn cay nhiều không ạ?”
Quang nghe rõ tiếng tim mình đập.
Giọng nói ấy… cũng giống đến đáng sợ.
— “Ít cay thôi,” anh đáp, cố giữ giọng bình thản. “Mẹ cháu… cô An… hôm nay không ra quán à?”
Minh Khôi lắc đầu:
— “Mẹ con đau lưng, ở trong phòng nghỉ. Con ra phụ mẹ bán.”
Quang đặt đũa xuống.
Không ăn nổi.
— “Chú… có thể gặp mẹ cháu được không?”
Cậu bé chần chừ một giây, rồi gật đầu:
— “Dạ, để con hỏi mẹ.”
Cánh cửa phòng trọ phía sau quán mở ra rất khẽ.
Người phụ nữ bước ra mặc chiếc áo bà ba sờn cũ, tóc búi thấp, gương mặt hằn rõ dấu vết mệt mỏi của năm tháng mưu sinh. Khi ánh mắt cô chạm vào Trần Quang…
Cô đứng sững.
Chiếc khay trên tay suýt rơi xuống đất.
— “Anh… Quang?”
Giọng cô run lên, không giấu được.
Cả thế giới như đông cứng.
Quang nhìn người phụ nữ trước mặt, ký ức tràn về như con nước vỡ bờ. An — người con gái năm hai mươi tuổi từng đứng trước cổng nhà anh, nước mắt chan hòa, nói rằng:
— “Nếu anh đi, em sẽ không giữ. Nhưng đứa bé… xin anh nhớ, nó tồn tại.”
Ngày đó, anh chọn ra nước ngoài, chọn sự nghiệp, chọn tương lai rực rỡ. Anh nghĩ An sẽ quên. Nghĩ đứa bé chỉ là lời nói trong lúc tuyệt vọng.
Anh không hỏi thêm.
Anh không quay đầu lại.
Và bây giờ…
— “Minh Khôi…” — Quang khẽ gọi, cổ họng nghẹn cứng.
— “Năm nay… con bao nhiêu tuổi?”
Cậu bé nhìn mẹ, rồi đáp nhỏ:
— “Dạ… mười hai tuổi.”
Mười hai năm.
Quang khẽ nhắm mắt.
Mười hai năm trước — cũng là thời điểm anh ký hợp đồng đầu tiên trị giá hàng chục triệu đô, chính thức trở thành người đàn ông thành đạt mà ai cũng ngước nhìn.
Còn An… đã sinh con trong một căn phòng trọ.
— “Anh không đến để nhận lại gì cả,” An lên tiếng, giọng bình tĩnh đến đau lòng. “Tôi và con sống ổn. Chỉ mong anh… đừng làm xáo trộn cuộc sống của thằng bé.”
Quang mở mắt.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, vị chủ tịch quyền lực ấy không biết nên nói gì.
Anh nhìn Minh Khôi — cậu bé đang đứng nép sau lưng mẹ, đôi mắt trong veo nhưng đầy cảnh giác. Trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu ra một điều:
Có những thành công lấp lánh đến đâu…
cũng không che nổi một khoảng trống mà cả đời không thể bù đắp.
Quang đứng dậy, cúi người thật thấp trước hai mẹ con.
— “Cho anh… một cơ hội. Không phải với tư cách chủ tịch.
Mà là… một người cha.”
Trong căn quán bún bò nhỏ xíu, giữa tiếng xe cộ ồn ào ngoài hẻm, An bật khóc.
Còn Minh Khôi… lần đầu tiên gọi rất khẽ:
— “Ba…?”