Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Đến nhà kh:ách sửa ống nước bị hỏng người chồng ch//ết đứng khi thấy vợ bước ra từ căn phòng ng/ủ và bí mật về 50 triệu trong túi xách vợ đã b::ại l::ộ hoàn toàn…

Posted on 15/12/2025 by BTV

Đến nhà kh:ách sửa ống nước bị hỏng người chồng ch//ết đứng khi thấy vợ bước ra từ căn phòng ng/ủ và bí mật về 50 triệu trong túi xách vợ đã b::ại l::ộ hoàn toàn…

Trời không phụ lòng người, sau một năm kiên trì, sức khỏe của con tôi dần ổn định. Bác sĩ thông báo thằng b/é có thể xuất vi/ện và đi học nhà trẻ lại. Ngày đón con về, căn nhà nhỏ của chúng tôi như bừng sáng trở lại. Nhưng tôi nhận ra, Lan đã khác. Cô ấy ít nói hơn, hay ngồi thừ người nhìn ra cửa sổ, và đôi khi, ánh mắt cô ấy nhìn tôi ánh lên sự m/ệt mỏi pha lẫn ch/án chư/ờng.

Thương vợ cả năm qua t///ù túng trong bốn bức tường bệ/nh v/iện, tôi động viên: “Em à, giờ con đi học rồi, em cứ tìm việc gì làm cho khuây khỏa. Không cần nặng nhọc, cũng chẳng cần kiếm nhiều tiền đâu, anh lo được. Em ra ngoài giao tiếp cho tinh thần thoải mái.”

Lan gật đầu. Chỉ vài ngày sau, cô ấy khoe xin được làm thu ngân tại một cửa hàng nội thất cao cấp gần trung tâm. Từ ngày đi làm, Lan thay đổi hẳn. Cô ấy bắt đầu trang điểm nhẹ, v/áy áo chỉn chu hơn, nụ cười cũng thường trực trên môi. Thấy vợ vui, tôi cũng phấn chấn, càng ra sức cày cuốc để sớm trả hết nợ nần.

Hôm ấy là một buổi trưa nắng gắt, tôi nhận được cuộc gọi từ một khách hàng VIP ở khu biệt thự TĐ. Giọng người đàn ông qua điện thoại trầm đục, yêu cầu tôi đến gấp vì hệ thống nước trong phòng tắ/m chính bị vỡ.

Đến nơi, tôi choáng ngợp trước sự xa hoa của căn biệt thự. Cổng sắt nghệ thuật, sân vườn rộng thênh thang, và nội thất bên trong thì sang trọng đến mức tôi không dám thở mạnh. Chủ nhà đi vắng, chỉ có người giúp việc mở cửa và chỉ tôi lên lầu.

“Ước gì mình có thể cho Lan và con sống trong một căn nhà thế này, dù chỉ một ngày,” tôi thầm nghĩ, tay siết chặt hộp đồ nghề, vừa tủi thân vừa lấy đó làm động lực.

Sự cố nằm ở phòng tắ/m master trên tầng hai. Tôi hì hục suốt gần hai tiếng đồng hồ, quần áo ướt đẫm mồ hôi và nước b/ẩn. Cuối cùng cũng xong. Tôi thu dọn đồ đạc, rửa sơ tay chân rồi bước ra ngoài định tìm người giúp việc để thanh toán.

Cánh cửa phòng ngủ lớn đối diện phòng tắm khẽ mở ra. Tôi đứng khựng lại…

 

Đến nhà kh:ách sửa ống nước bị hỏng người chồng ch//ết đứng khi thấy vợ bước ra từ căn phòng ng/ủ và bí mật về 50 triệu trong túi xách vợ đã b::ại l::ộ hoàn toàn…

Trời không phụ lòng người, sau một năm kiên trì, sức khỏe của con tôi dần ổn định. Bác sĩ thông báo thằng b/é có thể xuất vi/ện và đi học nhà trẻ lại. Ngày đón con về, căn nhà nhỏ của chúng tôi như bừng sáng trở lại. Nhưng tôi nhận ra, Lan đã khác. Cô ấy ít nói hơn, hay ngồi thừ người nhìn ra cửa sổ, và đôi khi, ánh mắt cô ấy nhìn tôi ánh lên sự m/ệt mỏi pha lẫn ch/án chư/ờng.Thương vợ cả năm qua t///ù túng trong bốn bức tường bệ/nh v/iện, tôi động viên: “Em à, giờ con đi học rồi, em cứ tìm việc gì làm cho khuây khỏa. Không cần nặng nhọc, cũng chẳng cần kiếm nhiều tiền đâu, anh lo được. Em ra ngoài giao tiếp cho tinh thần thoải mái.”

Lan gật đầu. Chỉ vài ngày sau, cô ấy khoe xin được làm thu ngân tại một cửa hàng nội thất cao cấp gần trung tâm. Từ ngày đi làm, Lan thay đổi hẳn. Cô ấy bắt đầu trang điểm nhẹ, v/áy áo chỉn chu hơn, nụ cười cũng thường trực trên môi. Thấy vợ vui, tôi cũng phấn chấn, càng ra sức cày cuốc để sớm trả hết nợ nần.

Hôm ấy là một buổi trưa nắng gắt, tôi nhận được cuộc gọi từ một khách hàng VIP ở khu biệt thự TĐ. Giọng người đàn ông qua điện thoại trầm đục, yêu cầu tôi đến gấp vì hệ thống nước trong phòng tắ/m chính bị vỡ.

Đến nơi, tôi choáng ngợp trước sự xa hoa của căn biệt thự. Cổng sắt nghệ thuật, sân vườn rộng thênh thang, và nội thất bên trong thì sang trọng đến mức tôi không dám thở mạnh. Chủ nhà đi vắng, chỉ có người giúp việc mở cửa và chỉ tôi lên lầu.

“Ước gì mình có thể cho Lan và con sống trong một căn nhà thế này, dù chỉ một ngày,” tôi thầm nghĩ, tay siết chặt hộp đồ nghề, vừa tủi thân vừa lấy đó làm động lực.

Sự cố nằm ở phòng tắ/m master trên tầng hai. Tôi hì hục suốt gần hai tiếng đồng hồ, quần áo ướt đẫm mồ hôi và nước b/ẩn. Cuối cùng cũng xong. Tôi thu dọn đồ đạc, rửa sơ tay chân rồi bước ra ngoài định tìm người giúp việc để thanh toán.

Cánh cửa phòng ngủ lớn đối diện phòng tắm khẽ mở ra. Tôi đứng khựng lại..

…cánh cửa mở ra, và tôi chết đứng.

Lan bước ra từ căn phòng ngủ ấy.

Không phải bộ váy công sở thường ngày.
Không phải dáng vẻ mệt mỏi quen thuộc.

Cô ấy mặc áo ngủ lụa màu kem, tóc còn hơi ướt, trên cổ lấp lánh một sợi dây chuyền vàng mảnh mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Chỉ một giây thôi, nhưng đủ để mọi thứ trong tôi sụp đổ.

— “Anh… sao anh lại ở đây?” — Lan thốt lên, giọng run hẳn.

Tôi không trả lời được.
Tim đập dồn dập, tai ù đi.
Trong đầu tôi, từng mảnh ký ức ghép lại:
những tối cô ấy về muộn,
những lần né tránh khi tôi hỏi lương tháng,
những nụ cười lạ lẫm dạo gần đây.

Tôi nhìn xuống chiếc túi xách Lan đặt vội trên bàn.
Miệng túi hé ra.

Bên trong là những xấp tiền mới tinh, buộc dây gọn gàng.
Tôi không cần đếm cũng biết: 50 triệu — đúng bằng số tiền viện phí tháng trước tôi còn đang lo chưa xoay ở đâu ra.

— “Lan…” — cổ họng tôi nghẹn lại — “tiền này… ở đâu?”

Lan tái mặt.
Cô lùi lại một bước, rồi bật khóc.

Không có tiếng cãi vã.
Không có lời chối quanh.

Chỉ là sự thật vỡ òa trong căn biệt thự xa lạ.

Lan thú nhận:
Cửa hàng nội thất chỉ là cái cớ.
Người đàn ông trong căn nhà này — chủ biệt thự — đã quen Lan trong những ngày cô đưa con đi tái khám.
Ban đầu chỉ là giúp đỡ, rồi là “cho vay không cần trả”.
50 triệu ấy… là tiền ông ta đưa hôm qua, bảo Lan “cứ cầm mà lo cho con”.

— “Em không phản bội anh…” — Lan khóc nấc —
— “Nhưng em mệt quá rồi… Em sợ nhìn thấy anh cúi đầu vay mượn, sợ con đau mà mình bất lực…”

Tôi đứng đó, không giận nổi, cũng không đau theo kiểu quen thuộc.

Chỉ thấy xấu hổ.

Xấu hổ vì đã nghĩ mình mạnh mẽ,
nhưng lại để vợ phải chọn con đường này để bảo vệ gia đình.

Tôi lặng lẽ đặt lại xấp tiền vào túi Lan, kéo khóa lại.

— “Mình về nhà.” — tôi nói.

Lan ngẩng lên, sững sờ.

— “Anh… không hỏi thêm gì sao?”

Tôi lắc đầu.

— “Anh chỉ biết một điều:
nếu nghèo mà phải đánh đổi bằng việc em tự làm đau mình,
thì anh thà nghèo lại từ đầu.”

Tôi cúi đầu chào người giúp việc, xách đồ nghề bước ra cổng.

Lan chạy theo, nắm chặt tay tôi như sợ tuột mất.

Hôm đó, tôi từ chối nhận tiền công sửa ống nước.
Chủ nhà ngạc nhiên, nhưng tôi không giải thích.

Tối hôm ấy, chúng tôi ngồi bên con, ăn bữa cơm đạm bạc mà chưa bao giờ thấy nhẹ lòng đến thế.

50 triệu kia, Lan trả lại vào ngày hôm sau.

Gia đình tôi vẫn nghèo.
Vẫn còn nợ.

Nhưng từ giây phút đứng chết lặng trong căn phòng ngủ xa hoa ấy, tôi hiểu ra:

Nghèo tiền còn có thể kiếm lại.
Nhưng nếu nghèo đi sự tử tế và lòng tự trọng,
thì dù có bước ra từ biệt thự cũng chỉ là kẻ trắng tay.

Bài viết mới

  • Bị mẹ chồng đưa đúng 500 nghìn để làm 5 mâm cỗ cho 30 khách, tôi uất nghẹn nhưng vẫn im lặng lo liệu
  • Con số 900 tỷ trong vụ án Shark Bình: Càng điều tra càng sững sờ
  • Chính thức chia buồn với các bà, các mẹ: Hoàng Hường nhận thêm tin dữ, Thời sự 19h đã đưa tin
  • Shark Bình nhận thêm tin buồn, Phương Oanh khóc hết nước mắt
  • Đẹp đôi nhất lúc này: Mỹ nhân nghìn năm có một và tổng tài Quốc Trường xuất sắc hơn cổ tích

Bình luận gần đây

Không có bình luận nào để hiển thị.

Lưu trữ

  • Tháng 12 2025
  • Tháng mười một 2025
  • Tháng 10 2025
  • Tháng 9 2025
  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×