Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Đêm đầu tiên của đời vợ chồng, anh bỏ tôi lại một mình trong phòng trong sự ngơ ngác

Posted on 27/11/2025 by BTV

Đêm đầu tiên của đời vợ chồng, anh bỏ tôi lại một mình trong phòng trong sự ngơ ngác. 12h trưa hôm sau, chồng sang nhà ngoại làm lễ lại mặt, anh tuyến bố: “Con mang “giày rách” này trả lại cho bố mẹ đây”

Hôn lễ của Khải và Hân rình rang cả xã. Khải là con trai trưởng của gia đình buôn gỗ khá tiếng tăm, còn Hân là giáo viên tiểu học, hiền lành, ít nói, đẹp kiểu dịu nhẹ. Ngày cưới, ai nhìn vào cũng bảo Khải số hưởng, cưới được cô vợ khéo léo, nết na.

Nhưng Hân thì khác. Hôm ấy, suốt buổi, cô luôn nở nụ cười nhạt, ánh mắt hơi buồn buồn như người xa xăm điều gì. Mẹ cô, bà Quyên, nhìn thấy mà chỉ dám thở dài. Câu chuyện của Hân bà chưa từng kể với ai, càng không dám nói với Khải – người đàn ông mà bà tin là tử tế.

Đêm tân hôn, phòng cưới được trang hoàng bằng nến thơm và hoa hồng. Khải ngồi trên giường, tay vẫn cầm ly rượu vui. Anh cười với Hân:

— Từ nay em là vợ anh, cứ tự nhiên đi.

Hân khẽ gật đầu, bàn tay run nhẹ, cố che giấu nỗi bất an. Khải nghĩ cô ngại ngùng, cũng thấy dễ thương. Anh kéo cô lại, c//ởi khăn voan trên đầu, h/ôn lên trán.

Nhưng càng tiến sâu, anh càng dừng lại. Ánh mắt anh từ dịu dàng chuyển sang sữ;:ng s;:ờ, rồi lạnh ngắt.

Anh không nói gì trong vài giây. Căn phòng im phăng phắc, chỉ có tiếng hô hấp gấp gáp của Hân.

Cuối cùng, Khải đẩy mạnh cô ra.

— Hân… em… giải thích đi.

Hân cắn môi đến bật máu. Cô nhìn xuống tấm ga trắng, rồi nhìn anh. Không giọt máu nào. Không “dấu hiệu” nào.

— Em… không còn… — Hân run giọng.

— Không còn? — Khải bật cười khan. — Vợ tôi trong đêm tân hôn mở miệng nói “không còn”?

— Em… có lý do…

— Lý do? — Khải khinh khỉnh. — Là em từng ngủ với thằng nào rồi?

— Không… không phải vậy.

Anh không muốn nghe nữa. Khải đứng phắt dậy, mặc lại áo, ánh mắt nhìn cô như nhìn đồ vật đã hỏng:

— Tôi tưởng mình cưới được người tử tế. Tôi không nghĩ… lấy phải loại thế này.

Nói rồi, anh bỏ ra ngoài, đóng cửa mạnh đến mức tường rung lên.

Hân ngồi co lại dưới chân giư:;ờng, ôm lấy tấm ga. Nướt mắt cô chảy mãi, chảy đến cạn khô mà vẫn không dám phát ra tiếng.

Đêm tân hôn, cô không ngủ được một phút nào 👇👇👇

 

Đêm tân hôn, cô không ngủ được một phút nào.

Mỗi tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường như một nhát dao cứa vào tim Hân. Cô ngồi co lại dưới chân giường, ôm lấy tấm ga trắng trơn. Nước mắt đã cạn khô, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng lạnh lẽo. Cô biết Khải sẽ không bao giờ hiểu. Cô biết Khải đã định kiến.

Khải đã đi đâu? Anh không trở lại phòng.

Khi ánh bình minh đầu tiên lọt qua khe cửa sổ, Hân mới dám đứng dậy. Cô soi mình trong gương, đôi mắt sưng húp, khuôn mặt tái nhợt. Cô thay chiếc váy cưới lụa bằng bộ đồ bình thường, nhưng trái tim thì vẫn nặng trĩu như đeo chì.

Tiếng động duy nhất trong căn nhà gỗ rộng lớn là tiếng thở dài của cô. Hân biết, cuộc hôn nhân này đã kết thúc trước khi nó kịp bắt đầu.

🚪 Lời Tuyên Bố Khủng Khiếp

 

Đúng 12 giờ trưa, Hân và Khải cùng bước sang nhà bố mẹ cô để làm lễ lại mặt.

Bữa cơm được chuẩn bị thịnh soạn, không khí ban đầu còn gượng gạo, nhưng bà Quyên, mẹ Hân, vẫn cố gắng tạo ra sự ấm cúng. Bà liên tục gắp thức ăn cho Khải: “Con ăn đi, đây là món Hân thích nhất đấy.”

Khải vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ đáp lại bằng những cái gật đầu xã giao. Anh hầu như không nhìn Hân.

Khi bữa cơm vừa dứt, mọi người đang định chuyển sang uống trà, Khải đột ngột đặt mạnh bát đũa xuống, tạo ra tiếng va chạm khô khốc.

Anh nhìn thẳng vào bố mẹ Hân, giọng nói cứng rắn, không chút do dự:

— Bố mẹ, con có điều muốn nói.

Bà Quyên và ông Lương (bố Hân) giật mình. Hân ngồi bên cạnh, bàn tay siết chặt dưới gầm bàn, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.

— Chuyện gì thế con? – Ông Lương nhẹ nhàng hỏi.

Khải đứng phắt dậy, lùi lại một bước, ánh mắt sắc lạnh trừng thẳng vào Hân, rồi lại chuyển sang bố mẹ cô.

— Con mang “giày rách” này trả lại cho bố mẹ đây.

Câu nói như tiếng sét giữa trời quang. Bà Quyên gần như ngã quỵ, sắc mặt trắng bệch. Ông Lương kinh ngạc, tay run run:

— Khải… con nói gì vậy?

Khải thản nhiên nhìn Hân:

— Cô ta không còn trong trắng. Đêm qua, cô ta thú nhận.

Anh quay sang bố mẹ vợ, giọng khinh miệt:

— Hai bác gả một người đã hỏng cho con. Bố mẹ dạy con không nên cưới loại người này. Bố mẹ muốn con chấp nhận một kẻ lừa dối sao? Gia đình con không thể chấp nhận điều đó! Con xin lỗi, nhưng hôn lễ kết thúc ở đây.

🤫 Sự Thật Bị Giấu Kín

 

Hân cúi gằm mặt, nước mắt lăn dài trên má. Cô không phản kháng, vì cô biết nói gì cũng vô ích.

Thấy sự im lặng của Hân, Khải càng thêm tức giận và kiên định. Anh quay lưng bước đi, không một lần ngoái lại.

Trong căn phòng chỉ còn lại ba người. Bà Quyên nước mắt giàn giụa, chạy đến ôm lấy con gái. Ông Lương thở dài nặng nề.

— Con ơi… mẹ xin lỗi…

Hân ngẩng đầu, nhìn bố mẹ. Giọng cô khản đặc, nhưng lần này lại rất rõ ràng:

— Con không lừa dối anh ấy.

Ông Lương sững sờ:

— Con… con nói gì?

— Đêm qua, con nói con “không còn”, nhưng con chưa kịp nói tại sao.

Hân hít một hơi sâu, nỗi đau bị bóc trần đã vượt qua nỗi sợ hãi. Cô nhìn thẳng vào bố mẹ mình:

— Bố mẹ còn nhớ tai nạn giao thông năm 17 tuổi của con không? Tai nạn xe đạp điện, bác sĩ nói con bị chấn thương nặng vùng chậu, phải phẫu thuật cấp cứu… Bác sĩ đã nói, con mất đi thứ đó trong ca phẫu thuật, không phải vì ai khác. Mẹ đã dặn con giấu kín, nói là chuyện tế nhị, không cần thiết phải nói ra.

Bà Quyên ôm mặt khóc nức nở:

— Mẹ chỉ sợ… sợ con bị thiệt thòi, sợ người ta dị nghị, sợ con không lấy được chồng tử tế… Mẹ cứ nghĩ chuyện đó không quan trọng… Khải là người tốt, mẹ tin nó sẽ yêu con…

Ông Lương như hóa đá. Ông chưa từng biết về chi tiết này. Ông luôn tin rằng mọi chuyện chỉ là do sự e ngại của phụ nữ.

Hân lắc đầu, nước mắt rơi như mưa:

— Con đã cố gắng nói với anh ấy, nhưng anh ấy không nghe. Anh ấy đã dùng từ “giày rách”, “loại thế này” để gọi con. Hôn nhân mà bắt đầu bằng sự khinh miệt, dù con có trong trắng hay không, cũng đã là một thất bại.

🕊️ Kết Thúc và Khởi Đầu

 

Khải đã quay về nhà, kể lại mọi chuyện. Bố mẹ anh ta giận dữ, yêu cầu hủy hôn và đòi lại toàn bộ sính lễ. Tin đồn lan nhanh khắp xã. Hân trở thành đề tài đàm tiếu, một cô gái bị trả về nhà ngoại ngay sau đêm tân hôn.

Hân đối mặt với sóng gió bằng sự bình thản đáng ngạc nhiên. Cô lấy lại chiếc nhẫn cưới, đặt nó lên bàn:

— Bố mẹ, con sẽ tự đi nói chuyện với nhà anh Khải. Con không cần sính lễ, con chỉ cần danh dự.

Cô hẹn gặp riêng Khải ở một quán cà phê vắng vẻ. Khải đến với vẻ mặt kiêu ngạo, chờ đợi lời xin lỗi.

Hân đặt một phong bì lên bàn. Bên trong là giấy chứng nhận từ bệnh viện về ca phẫu thuật năm xưa, kèm theo kết luận y khoa rõ ràng.

— Anh Khải, anh có quyền đòi hỏi, nhưng anh không có quyền lăng mạ. Anh đã dùng những từ ngữ xúc phạm danh dự của tôi. Anh có thể không tin, nhưng giấy tờ này là bằng chứng. Tôi không lừa dối anh, mẹ tôi chỉ muốn bảo vệ tôi. Tôi không còn, nhưng không phải vì bất cứ “thằng nào” như anh nói. Tôi mất nó vì một tai nạn, vì sự sống của tôi.

Khải sững sờ, cầm tờ giấy đọc đi đọc lại. Vẻ mặt anh ta từ kiêu ngạo chuyển sang bối rối, rồi xấu hổ. Anh ta đã sai.

— Hân… anh… anh xin lỗi… – Khải lắp bắp.

Hân mỉm cười nhạt. Nụ cười không có chút vui vẻ nào.

— Đừng xin lỗi tôi, Khải. Hãy xin lỗi sự vội vàng và định kiến của anh. Lời tuyên bố của anh trước mặt bố mẹ tôi không thể rút lại. Sự khinh miệt của anh dành cho tôi trong đêm tân hôn đã giết chết tình yêu.

Hân đứng dậy, đẩy tờ giấy về phía Khải.

— Chuyện của chúng ta kết thúc ở đây. Tôi trả anh sự tự do, và tôi lấy lại sự tôn trọng cho chính mình. Tôi sẽ không làm “giày rách” của anh nữa. Chúc anh tìm được người vợ “mới nguyên” như anh mong muốn.

Hân bước đi, bỏ lại Khải ngồi một mình, ôm chặt tờ giấy chứng nhận, gương mặt anh ta nhăn nhó vì hối hận.

Vài tháng sau, Hân xin chuyển công tác đến một trường học ở thành phố khác. Cô sống cuộc đời bình yên, làm công việc mình yêu thích, và từ từ chữa lành vết thương lòng. Cô nhận ra rằng, dù cuộc hôn nhân bị hủy bỏ một cách cay đắng, cô đã giữ lại được điều quan trọng nhất: sự tự trọng. Cô không cần phải sống dưới cái bóng của sự nghi ngờ và khinh miệt.

Đối với Hân, cái kết của cuộc hôn nhân này chính là khởi đầu cho một cuộc đời tự do và tôn trọng bản thân.

Bài viết mới

  • Bộ Y tế ra quyết định mạnh tay, hết thật rồi chị Mailisa ơi!
  • Toàn bộ về thiếu gia kín tiếng nhà Mailisa, nhiều CDM nói tưởng chậm chạp không biết làm gì, ai ngờ lại sở hữu quyền lực đáng gờm thế này đây
  • Đêm đầu tiên của đời vợ chồng, anh bỏ tôi lại một mình trong phòng trong sự ngơ ngác
  • Lan Phương: “Khi 1 cách cửa khép lại là một cánh cửa khác mở ra, hãy nhảy múa…”
  • Đan Trường lên tiếng vụ kêu gọi từ thiện bằng STK cá nhân vì lí do: Ngại ra ngân hàng, chỗ đông người…

Bình luận gần đây

Không có bình luận nào để hiển thị.

Lưu trữ

  • Tháng mười một 2025
  • Tháng 10 2025
  • Tháng 9 2025
  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024
  • Tháng 9 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×