Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Chồng qua lại với người khác 12 năm, vợ cam chịu

Posted on 07/12/2025 by BTV

Suốt 12 năm biết chồng lén lút qua lại với người khác, nhưng chị chưa từng than vãn hay làm ầm lên. Hàng xóm tưởng chị quá hiền, bạn bè nghĩ chị cam chịu. Chỉ đến khi anh đổ bệnh, nằm trên giường thở dốc cầu xin tha thứ, chị mới nhẹ nhàng nói một câu khiến anh sững người, mặt tái đi như vừa đánh rơi tất cả. Một câu đủ khiến 12 năm im lặng bỗng trở thành nỗi ám ảnh không thể gỡ…Mười hai năm trước, ngày cưới của chị Hạnh, ai cũng bảo chị “lấy được người chồng tốt số một”. Anh Thành nói năng nhẹ nhàng, khéo chiều lòng hai bên gia đình, lại thành đạt sớm. Nhưng chỉ chị biết, ngay từ những tuần đầu sau cưới, điện thoại anh đã có những tin nhắn nửa đêm với cái tên lạ: “Cẩn thận bị vợ phát hiện.”

Chị Hạnh đọc được. Chị đặt lại điện thoại vào đúng vị trí. Không khóc. Không hỏi.

Chị chỉ lặng lẽ vào bếp, tiếp tục rửa chén, như chưa từng thấy gì.

Những năm sau đó, anh Thành ngày càng khéo giấu, còn chị thì ngày càng… điềm tĩnh. Không giận dỗi, không chất vấn, không kể lể với bất kỳ ai. Hàng xóm khen chị hiền lành, bạn bè bảo chị quá nhẫn nhịn. Không ai biết mỗi đêm chị nằm quay lưng, nhìn vào bóng tối và tự hỏi: “Rốt cuộc mình sai ở đâu?”

Chị không rời đi vì thương hai đứa con còn nhỏ, và cũng vì một lý do khác — một lý do mà suốt 12 năm chị chưa từng nói ra.

Đến năm thứ mười hai, anh Thành bắt đầu xuống sức. Anh ho liên miên, sụt cân nhanh đến mức đồng nghiệp cũng phải hỏi. Một buổi chiều, anh ngã gục ngay trước cửa nhà. Chị đưa anh đi bệnh viện, lẳng lặng chăm sóc, không một lời trách móc.

Bác sĩ nói tình trạng của anh không còn hy vọng nhiều. Anh Thành bắt đầu hoảng sợ. Nỗi sợ khiến anh nhìn lại tất cả những điều mình đã làm, và người phụ nữ 12 năm nay chưa bao giờ than vãn — bỗng trở thành cái gì đó vừa quen thuộc, vừa đáng sợ.

Đêm hôm đó, khi chỉ còn hai người, anh nắm tay chị, giọng yếu đến mức như chỉ còn là hơi thở:

– Hạnh… anh xin lỗi… suốt chừng ấy năm… em tha cho anh được không?

Chị đặt bàn tay gầy lên chăn, ánh mắt dịu nhưng xa vời lạ thường.

– Em tha cho anh từ lâu rồi, Thành. – Chị nói nhẹ như gió thoảng.

Anh bật khóc, tưởng mình được giải thoát. Nhưng chị chưa nói hết.

Chị nghiêng đầu, nhìn anh, giọng vẫn hiền nhưng lạnh hơn cả kim loại:

– Nhưng anh có biết vì sao suốt 12 năm trời em chưa một lần trách anh không?

Anh Thành ngừng thở trong một giây. Mắt mở lớn. Một nỗi sợ nguyên thủy bò dọc sống lưng anh. Chị chưa bao giờ hỏi, chưa bao giờ ghen, chưa bao giờ đánh dấu lãnh thổ. Một người phụ nữ im lặng đến mức ấy… không thể nào chỉ vì cam chịu đơn thuần.

Chị nói tiếp, chậm rãi, từng chữ như rơi xuống nền đá:

– Vì ngay từ đầu… em đã biết thứ anh đánh mất không phải là em.

Anh Thành thấy mặt mình tái đi, như vừa đánh rơi mọi thứ mà trước giờ vẫn tưởng mình nắm chắc.

Chị khẽ mỉm cười:
– Và vì có một điều… anh chưa bao giờ nghĩ tới.

Câu nói ấy khiến mười hai năm im lặng bỗng biến thành một nỗi ám ảnh dày đặc, siết lấy cổ họng anh.

Điều đó là gì? Vì sao chị không trách mà vẫn im lặng suốt 12 năm?
Và anh thực sự đã đánh mất điều gì?…

 

Mười hai năm trước, ngày cưới của chị Hạnh, ai cũng bảo chị “lấy được người chồng tốt số một”. Anh Thành nói năng nhẹ nhàng, khéo chiều lòng hai bên gia đình, lại thành đạt sớm. Nhưng chỉ chị biết, ngay từ những tuần đầu sau cưới, điện thoại anh đã có những tin nhắn nửa đêm với cái tên lạ: “Cẩn thận bị vợ phát hiện.”

Chị Hạnh đọc được. Chị đặt lại điện thoại vào đúng vị trí. Không khóc. Không hỏi.

Chị chỉ lặng lẽ vào bếp, tiếp tục rửa chén, như chưa từng thấy gì.

Những năm sau đó, anh Thành ngày càng khéo giấu, còn chị thì ngày càng… điềm tĩnh. Không giận dỗi, không chất vấn, không kể lể với bất kỳ ai. Hàng xóm khen chị hiền lành, bạn bè bảo chị quá nhẫn nhịn. Không ai biết mỗi đêm chị nằm quay lưng, nhìn vào bóng tối và tự hỏi: “Rốt cuộc mình sai ở đâu?”

Chị không rời đi vì thương hai đứa con còn nhỏ, và cũng vì một lý do khác — một lý do mà suốt 12 năm chị chưa từng nói ra.

Đến năm thứ mười hai, anh Thành bắt đầu xuống sức. Anh ho liên miên, sụt cân nhanh đến mức đồng nghiệp cũng phải hỏi. Một buổi chiều, anh ngã gục ngay trước cửa nhà. Chị đưa anh đi bệnh viện, lẳng lặng chăm sóc, không một lời trách móc.

Bác sĩ nói tình trạng của anh không còn hy vọng nhiều. Anh Thành bắt đầu hoảng sợ. Nỗi sợ khiến anh nhìn lại tất cả những điều mình đã làm, và người phụ nữ 12 năm nay chưa bao giờ than vãn — bỗng trở thành cái gì đó vừa quen thuộc, vừa đáng sợ.

Đêm hôm đó, khi chỉ còn hai người, anh nắm tay chị, giọng yếu đến mức như chỉ còn là hơi thở:

– Hạnh… anh xin lỗi… suốt chừng ấy năm… em tha cho anh được không?

Chị đặt bàn tay gầy lên chăn, ánh mắt dịu nhưng xa vời lạ thường.

– Em tha cho anh từ lâu rồi, Thành. – Chị nói nhẹ như gió thoảng.

Anh bật khóc, tưởng mình được giải thoát. Nhưng chị chưa nói hết.

Chị nghiêng đầu, nhìn anh, giọng vẫn hiền nhưng lạnh hơn cả kim loại:

– Nhưng anh có biết vì sao suốt 12 năm trời em chưa một lần trách anh không?

Anh Thành ngừng thở trong một giây. Mắt mở lớn. Một nỗi sợ nguyên thủy bò dọc sống lưng anh. Chị chưa bao giờ hỏi, chưa bao giờ ghen, chưa bao giờ đánh dấu lãnh thổ. Một người phụ nữ im lặng đến mức ấy… không thể nào chỉ vì cam chịu đơn thuần.

Chị nói tiếp, chậm rãi, từng chữ như rơi xuống nền đá:

– Vì ngay từ đầu… em đã biết thứ anh đánh mất không phải là em.

Anh Thành thấy mặt mình tái đi, như vừa đánh rơi mọi thứ mà trước giờ vẫn tưởng mình nắm chắc.

Chị khẽ mỉm cười:
– Và vì có một điều… anh chưa bao giờ nghĩ tới.

Câu nói ấy khiến mười hai năm im lặng bỗng biến thành một nỗi ám ảnh dày đặc, siết lấy cổ họng anh.

Điều đó là gì? Vì sao chị không trách mà vẫn im lặng suốt 12 năm?
Và anh thực sự đã đánh mất điều gì

Căn phòng bệnh tối đi khi ngọn đèn vàng nhạt chao nhẹ trong gió điều hòa. Anh Thành nắm chặt mép ga, hơi thở gấp gấp. Chưa bao giờ anh thấy sợ vợ mình như lúc này. Mười hai năm chung sống, chị Hạnh luôn là người phụ nữ dịu dàng, ít nói, hiền đến mức đôi lúc anh… thấy chán. Cái chán đó dẫn anh lạc sang những người phụ nữ khác, tìm chút kích thích mới, rồi dần dần thành thói quen.

Nhưng đêm nay, vẻ hiền lành quen thuộc ấy bỗng trở thành thứ khiến tim anh đập loạn.

Chị Hạnh kéo ghế lại gần hơn, giọng đều đều:

– Từ lâu rồi, em biết anh có người khác. Không chỉ một người. Em cũng biết lịch trình, biết những nơi anh đến, những lời anh nói với họ. Em không can thiệp, vì em biết có nói, anh cũng chẳng dừng lại.

Anh Thành run run:

– Anh… anh sai rồi. Nhưng sao em không nói gì? Ít nhất… em phải bảo anh chứ…

Chị lắc đầu:

– Nói để làm gì? Để anh giận em xen vào đời sống riêng của anh? Hay để rồi anh giấu kỹ hơn, nói dối nhiều hơn?
– Em không muốn biến mình thành người níu kéo. Nếu anh đã muốn đi thì có giữ cũng chẳng nổi.

Anh Thành nghẹn lại. Tận sâu trong lòng, anh biết chị nói đúng. Có thời điểm anh thậm chí mong chị nổi giận, làm ầm lên, để anh có cái cớ mà rời bỏ. Nhưng chị thì không. Sự im lặng của chị khiến anh mặc nhiên xem đó là sự chấp nhận.

Chị đứng dậy, rót nước, động tác chậm rãi đến kỳ lạ.

– Anh có biết điều gì đã giữ em lại 12 năm không?

Anh Thành lắc đầu. Tim anh đập như trống trận.

– Là các con. – chị nói – Em không muốn chúng lớn lên trong cảnh gia đình tan vỡ. Em chấp nhận im lặng, để chúng có một mái nhà trọn vẹn, dù chỉ là bề ngoài.

Anh Thành bật khóc. Nhưng chị giơ tay ngăn:

– Khoan. Em còn một điều nữa.

Chị cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt anh:

– Trong 12 năm đó… em cũng không còn là người phụ nữ mà anh nghĩ.

Anh Thành bàng hoàng. Chị tiếp:

– Anh tưởng em không biết mệt mỏi sao? Anh tưởng em không có quyền lựa chọn sao? Em im lặng… không phải vì em ngu ngốc hay yêu anh đến mù quáng. Mà vì em biết một điều: ngày anh quay về, anh sẽ không còn chỗ để đứng trong cuộc đời em nữa.

Anh cảm giác như đất dưới chân sụp xuống.

– Em… em nói vậy nghĩa là gì?

– Em ở lại, nhưng trái tim em đã đi chỗ khác từ lâu rồi.

Anh Thành muốn hỏi “đi đâu?”, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt. Anh nhìn vợ mình – người phụ nữ mà anh từng tin là sẽ mãi mãi đứng một chỗ chờ anh quay về – bỗng trở nên xa lạ.

– Hạnh… em có người khác?

Chị không trả lời ngay. Ánh mắt chị trầm xuống, không phải xấu hổ, mà là như đang nhớ lại điều gì đó rất sâu.

– Em chưa ngoại tình. Nhưng em đã chọn một con đường mà anh không ngờ đến. Một điều khiến anh… mất nhiều hơn những gì anh tưởng.

Anh Thành toát mồ hôi lạnh.

– Là… điều gì?

Chị Hạnh bước tới gần, nói khẽ:

– Ngày anh ngã xuống… không phải em là người đầu tiên bệnh viện gọi đâu.

Câu nói ấy khiến anh dựng người, mắt mở lớn kinh hãi.

Ai? Và vì sao?
Chị Hạnh đã chuẩn bị điều gì trong suốt 12 năm im lặng ấy?

Anh Thành mím môi, hơi thở tắc lại. Ai có thể được bệnh viện gọi trước vợ hợp pháp? Điều đó chỉ xảy ra khi…

Chị Hạnh nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt anh, nhưng chị vẫn bình thản:

– Anh có nhớ năm năm trước, anh ký giấy ủy quyền cấp cứu không?

Anh chớp mắt. Trí nhớ mờ dần vì bệnh tật, nhưng hình ảnh mơ hồ hiện về. Một tối sau khi cãi nhau với nhân tình, anh say xỉn và ký bừa vào tập hồ sơ mà không đọc kỹ. Anh chỉ nhớ mình đã điền tên ai đó để “đỡ phiền Hạnh”.

Chị nói tiếp:

– Người anh ghi tên… không phải em. Cũng không phải bất kỳ người phụ nữ nào anh từng qua lại. Là con gái lớn của chúng ta.

Anh sững người.

– Con… sao lại…?

– Vì lúc đó em đã nói với con tất cả. Không phải để con ghét anh, mà để con hiểu vì sao mẹ không ly hôn. Con biết hết. Và con đưa ra quyết định: “Nếu ba bị gì, cứ để con lo. Mẹ chịu đủ rồi.”

Anh Thành nghẹn lại như bị ai bóp cổ.

– Con gái… biết hết?

– Từng hình ảnh, từng đoạn tin nhắn, từng lời bố nói với người khác. Nó biết toàn bộ. Nó trưởng thành hơn anh nghĩ nhiều lắm.

Chị ngồi xuống, giọng dịu nhưng buồn:

– Anh có biết đau nhất là gì không? Không phải em đau… mà là con đau. Nó nhìn mẹ im lặng, nhìn ba thay đổi, nhưng nó vẫn cố giữ nhà này nguyên vẹn cho em. Suốt 12 năm, người im lặng không chỉ có em.

Nước mắt anh Thành trào ra, nóng rát. Anh từng nghĩ chị nhu nhược, con cái còn nhỏ, chẳng ai rời bỏ được anh. Nhưng hóa ra, người bị bỏ lại… là anh.

Chị kể tiếp, giọng đều:

– Trong suốt 12 năm, em đi học thêm nghề, tự gây dựng công việc riêng. Tài chính của em và các con hoàn toàn độc lập. Em không cần dựa vào anh nữa.

– Em vẫn chăm sóc anh, vì nghĩa vợ chồng, và vì con muốn em làm vậy. Nhưng không có nghĩa đời em xoay quanh anh.

Anh Thành run lên:

– Hạnh… em định bỏ anh?

Chị lắc đầu, ánh mắt buồn nhưng quyết đoán:

– Không. Anh nghĩ em chờ tới lúc anh bệnh mới đòi rời bỏ sao? Em đã rời đi… từ lâu rồi. Chỉ là anh không nhìn thấy.

Anh ú ớ:

– Nhưng… nếu anh khỏi bệnh… chúng ta có thể bắt đầu lại…

Chị mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy khiến anh như rơi xuống vực sâu:

– Anh hiểu nhầm rồi, Thành. Em chăm anh không phải để giữ anh. Mà để nói lời tạm biệt cho trọn nghĩa.

Anh bật khóc, cầu xin, bấu vào tay chị:

– Đừng bỏ anh… anh sẽ thay đổi… anh hứa…

Nhưng chị chỉ nhẹ nhàng gỡ tay anh ra:

– Em đã cho anh 12 năm để thay đổi. Còn giờ… anh giữ lời hứa đó cho người phụ nữ nào anh từng chọn thay em đi.

Cánh cửa phòng bệnh mở ra. Con gái lớn bước vào, mang theo túi cháo. Nó nhìn ba, ánh mắt không hằn thù, nhưng lạnh và xa như một người xa lạ.

– Mẹ, để con trông ba. Mẹ về nghỉ đi.

Chị đứng dậy, đặt tay lên vai con. Trước khi rời phòng, chị quay lại nhìn anh một lần cuối:

– Điều anh đánh mất không phải em. Mà là gia đình yêu thương anh hơn bất kỳ ai.

Cánh cửa khép lại.

Anh Thành ngồi trên giường, thở dốc, hai tay run rẩy. Căn phòng im ắng đến mức anh nghe rõ tiếng tim mình đập… từng nhịp một, đau nhói.

Anh vẫn còn sống, nhưng mọi điều quan trọng trong đời… đã rời bỏ anh.

Bài viết mới

  • Về thăm quê, đột nhiên bố mẹ chồng bỗng tuyên bố sẽ giao hết tài sản cho vợ chồng tôi nhưng kèm theo một điều kiện khủ:;ng kh::iếp
  • ‘Cô dâu Cao Bằng’ tiết lộ lý do rạn nứt hôn nhân với chú rể Hoa Cương – chồng kém 36 tuổi, hiện giờ chị được nhiều đại gia theo đuổi
  • Rapper Đen Vâu lên tiếng về lùm xùm dự án ‘Nuôi em’ đang gây ầm ĩ MXH: Thật sự giờ niềm tin không biết đặt nơi đâu
  • Bí mật cuốn sợ nợ máu 5 tỷ
  • Ông Minh không muốn làm giấy đăng ký k:ết hô:n với bà Giao: “Nghe lý do ai cũng gật đầu, vậy sau khi m:ất, tài sản sẽ thuộc về ai?’

Bình luận gần đây

Không có bình luận nào để hiển thị.

Lưu trữ

  • Tháng 12 2025
  • Tháng mười một 2025
  • Tháng 10 2025
  • Tháng 9 2025
  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×