Bố vợ lên vay tiền chữa bệnh, con rể không cho gặp còn nói 1 câu khiến ông bỏ về ngay lập tức… và 3 năm sau, người con rể phải q..u/ỳ xuống xin tha th..ứ vì…!
Ông Ba đứng lặng trước cánh cổng sắt cao quá đầu người.
Chiếc balo sờn rách khoác sau lưng, đôi dép nhựa đã mòn gót. Cả chặng đường hơn trăm cây số từ quê lên thành phố, ông đi bằng xe đò, rồi cuốc bộ thêm gần hai cây số nữa để tìm đến căn biệt thự này.
Nơi con gái ông đang sống.
Nơi ông chưa từng dám bước chân vào.
Lần này, ông buộc phải đến.
Bác sĩ nói ông cần m//ổ gấp. Nếu chậm thêm, khó giữ được m/ạ//n/g. Ông không có tiền. Người duy nhất ông nghĩ tới… là con gá//i.
Ông đứng chờ rất lâu. Đến khi cổng mở, không phải con gá/i ông bước ra, mà là con rể.
Người đàn ông mặc sơ mi trắng, dáng vẻ thành đạt, ánh mắt lạnh lùng quét từ đầu đến chân ông Ba.
— Ông tìm ai?
Ông Ba mím môi, giọng run run:
— Bố đây con rể cho bố gặp cái Hoa có chút việc!
Người con rể nhíu mày, khoanh tay:
— Vợ tôi đang bận. Với lại… ông đến đây có chuyện gì?
Ông Ba cúi đầu, tay s//iết chặt quai balo:
—Bố bị bệ/nh nặ/ng… cần m/ổ gấp. Lên đây vay vợ chồng con ít tiền, sau này có bán đất, bán nhà… bố cũng trả…
Chưa nói hết câu, người con rể đã cười nhạt:
— Ông nghĩ nhà này là ngân hàng à?
Rồi anh ta buông một câu, nhẹ tênh nhưng sắc như dao:
— Người nghèo như ông, sống ch//ết/ cũng có khác gì đâu mà phải chữa.
Ông Ba ch/ế/t lặng.
Ti/m ông như bị ai bó/p nghẹt. Tai ù đi. Câu nói ấy không chỉ đu/ổi ông ra khỏi cổng… mà còn xé nát chút tự trọng cuối cùng của một người cha.
Ông không năn nỉ.
Không cãi.
Không khóc.
Ông lặng lẽ quay lưng, kéo lại chiếc balo rách, bước đi từng bước chậm chạp. Trước khi rời đi, ông chỉ ngoái nhìn cánh cổng lần cuối… nơi con gái ông đang sống mà ông không được phép gặp.
Ba tháng sau…

Sau ngày rời khỏi cánh cổng biệt thự ấy, ông Ba không chết.
Ông về quê, gom góp hết giấy tờ, bán đi nửa mảnh đất tổ tiên, được đúng 4 tỷ đồng.
Ông nhập viện tuyến trên, mổ kịp thời. Những ngày nằm giữa lằn ranh sống – chết, hàng xóm thay nhau vào chăm: người nấu cháo, người giặt đồ, người trực đêm.
Không ai hỏi ông có con cái hay không.
Chỉ bảo nhau:
— Ông già này hiền lắm, cứu được thì cứ cứu.
Ông Ba vượt qua cửa tử.
Xuất viện, ông lập một cuốn sổ tiết kiệm dưỡng già, sửa lại căn nhà cũ: lợp mái mới, xây lại gian bếp, trồng thêm mấy luống rau.
Sáng tưới cây, chiều pha trà, tối nghe đài.
Ông sống an nhiên, không oán, không hận, cũng không nhắc đến con rể một lần nào nữa.
Rồi một ngày, ba năm sau…
Chiếc xe sang cũ kỹ dừng trước cổng nhà quê.
Con gái ông bước xuống trước, gầy đi nhiều.
Phía sau là người con rể năm nào – gương mặt hốc hác, không còn vẻ ngạo mạn.
Công ty phá sản.
Nhà cửa, xe cộ đều bán sạch.
Không còn đường lui, anh ta dẫn vợ về xin bố bán nốt phần đất còn lại để cứu vãn cuộc đời.
Họ quỳ xuống.
Con gái ông khóc:
— Bố… cho vợ chồng con xin lần này thôi…
Ông Ba nhìn họ rất lâu.
Không giận.
Không cười.
Ánh mắt ông bình thản đến lạ.
Rồi ông nói chỉ đúng một câu:
“Ngày bố cần cứu mạng, các con coi bố không đáng sống — thì hôm nay, bố cũng không dám bán nốt tuổi già của mình để cứu các con.”
Người con rể cúi đầu, nước mắt rơi xuống nền đất.
Lần này, không ai đuổi ông ta đi.
Nhưng cũng không còn cơ hội để xin lại.