Bố mẹ tặng tôi căn nhà 4 tỷ làm của hồi môn. Về nhà sau chuyến công tác, thấy ổ khóa bị thay, mẹ chồng ngang nhiên tuyên bố: Mẹ chồng tôi mở cửa, thản nhiên tuyên bố: “Nhà này của tôi! Cô muốn vào, bước qua x;;ác tôi!”
Bố mẹ tặng tôi căn nhà 4 tỷ làm của hồi môn. Về nhà sau chuyến công tác, thấy ổ khóa bị thay, mẹ chồng ngang nhiên tuyên bố: Mẹ chồng tôi mở cửa, thản nhiên tuyên bố: “Nhà này của tôi! Cô muốn vào, bước qua x;;ác tôi!”
Hương tựa lưng vào ghế xe, nhìn ra ngoài cửa sổ thành phố Sài Gòn đang rực lên ánh đèn muộn. Chiếc taxi lướt qua những con phố quen thuộc, đưa cô về căn nhà nhỏ xinh xắn ở Quận 3 mà bố mẹ cô đã hết lòng lo liệu. Hai tuần công tác ở Singapore đã lấy đi hết sức lực của cô Trưởng phòng Marketing, nhưng đổi lại là bản hợp đồng trị giá hàng triệu đô.
Căn nhà này không chỉ là một tài sản, nó là 4 tỷ đồng giá trị, là sự khẳng định tình yêu vô điều kiện và tầm nhìn xa của bố mẹ cô. Khi Hương kết hôn với Thắng, một kỹ sư xây dựng hiền lành nhưng thiếu quyết đoán, bố mẹ cô đã kiên quyết: “Sổ đỏ phải đứng tên con. Đây là của hồi môn, là tài sản riêng, là tấm lưới bảo hiểm cho con, phòng khi có chuyện không may.”
Mẹ chồng cô, bà Mai, chưa bao giờ quên điều này. Bà là một giáo viên về hưu, gia giáo nhưng mang nặng tư tưởng bảo thủ.
“Phụ nữ thì phải biết vun vén, con ạ. Đàn ông là trụ cột, cái nhà cũng phải là của chồng con,” Bà Mai thường nói, vẻ mặt luôn giữ sự trang nghiêm. “Dù sao thì Thắng nó cũng là con trai độc nhất, làm sao lại để con trai ở nhà vợ được?”
Hương nhẫn nhịn. Cô không quá bận tâm chuyện sổ đỏ, vì cô tin tưởng Thắng. Cô tin vào tình yêu và sự chân thành của anh.
Đồng hồ đã chỉ 11 giờ đêm. Chiếc taxi dừng lại trước cổng. Hương xuống xe, cảm giác mệt mỏi chợt tan biến, thay vào đó là sự mong chờ được ôm lấy Thắng.
Nhưng có gì đó không đúng.
Ánh đèn hành lang vẫn sáng, nhưng cánh cửa chính màu gỗ sồi quen thuộc lại ánh lên một thứ kim loại lạ lẫm. Hương tiến lại gần. Cô sờ vào tay nắm cửa, chiếc khóa điện tử vân tay quen thuộc đã biến mất. Thay vào đó là một chiếc khóa cơ học loại lớn, thô kệch và mới toanh. Ổ khóa đã bị thay.
Cả người Hương lạnh buốt. Cô run rẩy nhấn chuông.
Im lặng.
Cô nhấn chuông lần nữa. Sau một hồi lâu, tiếng dép lẹt xẹt vang lên từ bên trong. Cánh cửa hé mở, để lộ khuôn mặt của Bà Mai.
Bà Mai không hề ngạc nhiên hay vui mừng. Khuôn mặt bà lạnh tanh, ánh mắt sắc lẹm, không hề có nét ấm áp thường ngày.
“Ai đấy?” Bà hỏi, giọng khàn khàn.
“Mẹ? Con… con về rồi đây. Thắng đâu ạ? Sao khóa lại bị thay?” Hương cố giữ giọng bình tĩnh.
Bà Mai mở toang cánh cửa, dáng người bà đứng chặn ngay lối vào, như một bức tường thành. Bà nhìn Hương từ đầu đến chân, và thốt ra những lời khiến cả thế giới của Hương sụp đổ.
“Nhà này của tôi. Cô không còn ở đây nữa.”

Bà Mai nhếch môi, giọng đều đều nhưng từng chữ như dao cứa:
“Cô đi công tác về muộn quá. Tôi với thằng Thắng đã bàn rồi. Từ nay, căn nhà này để tôi đứng ra quản. Đàn bà con gái đi suốt ngày, ai biết được ngoài kia thế nào.”
Hương đứng chết lặng.
“Mẹ nói gì vậy? Đây là nhà của con. Sổ đỏ đứng tên con. Bố mẹ con—”
Bà Mai cắt ngang, giọng cao vút:
“Cô đừng lôi bố mẹ cô vào đây! Cô đã gả vào nhà này thì phải theo luật nhà này! Con trai tôi là chủ, tôi là mẹ, thì nhà này đương nhiên là của tôi!”
Tim Hương đập thình thịch. Cô run tay lấy điện thoại gọi cho chồng.
“Thắng… anh đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi đáp nhỏ, lảng tránh:
“Anh… đang về nhà mẹ vài hôm cho yên chuyện. Em cứ về nhà ngoại tạm đi.”
Khoảnh khắc đó, Hương hiểu ra tất cả.
Không phải ổ khóa bị thay.
Mà là lòng người đã đổi.
Hương ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng. Giọng cô bình tĩnh đến lạ:
“Mẹ nói nhà này của mẹ đúng không?”
“Đúng!” – bà Mai đáp gọn, đầy thách thức – “Cô muốn vào, bước qua xác tôi!”
Hương mỉm cười. Nụ cười lạnh.
“Vậy mẹ giữ cho kỹ.”
Cô xoay người bước đi, không khóc, không gào, không tranh cãi thêm một lời.
Sáng hôm sau.
8 giờ 30 phút.
Bà Mai đang ngồi uống trà trong phòng khách thì chuông cửa vang lên dồn dập.
Ngoài cửa không phải Hương.
Là cán bộ phường, thợ khóa, và một luật sư mặc vest chỉnh tề.
Luật sư chìa tập hồ sơ, giọng rành rọt:
“Chúng tôi đến theo yêu cầu của chủ sở hữu hợp pháp căn nhà này – bà Nguyễn Thu Hương.”
Bà Mai tái mặt:
“Chủ sở hữu gì? Đây là nhà con trai tôi!”
Luật sư mở sổ đỏ, chỉ rõ tên:
“Căn nhà trị giá 4 tỷ, mua trước hôn nhân, đứng tên duy nhất bà Nguyễn Thu Hương. Không có đồng sở hữu. Không ủy quyền. Việc thay khóa khi chưa được sự đồng ý của chủ nhà là xâm phạm chỗ ở trái pháp luật.”
Cán bộ phường nghiêm giọng:
“Đề nghị bà mở cửa, bàn giao nhà.”
Bà Mai lắp bắp, quay sang nhìn Thắng đang đứng nép sau rèm cửa:
“Thắng! Con nói gì đi chứ!”
Thắng cúi đầu. Im lặng.
15 phút sau, ổ khóa mới bị cắt bỏ.
Ổ khóa cũ của Hương được lắp lại.
Bà Mai bị yêu cầu rời khỏi nhà ngay trong ngày.
Buổi chiều.
Hương đứng trước căn nhà quen thuộc, ký vào biên bản bàn giao. Cô nhìn căn nhà, lòng không còn đau nữa — chỉ còn tỉnh táo.
Cô nhắn cho Thắng đúng một tin:
“Nhà là của em.
Chồng… thì em trả lại cho mẹ anh.”
Ba tháng sau, Hương hoàn tất thủ tục ly hôn đơn phương.
Không tranh chấp tài sản.
Không níu kéo.
Không quay đầu.
Người ta nói: Đừng bao giờ thử chiếm nhà của một người phụ nữ đã được bố mẹ dạy cách tự bảo vệ mình.
Vì khi cô ấy im lặng rời đi…
là lúc luật pháp đang đứng phía sau lưng cô ấy.