Hai vợ chồng tôi lấy nhau từ thuở tay trắng. Cả đời chỉ biết cắm cúi làm ăn, chắt chiu từng đồng, hy sinh mọi ước mơ riêng để nuôi ba đứa con ăn học đến nơi đến chốn
Hai vợ chồng tôi lấy nhau từ thuở tay trắng. Cả đời chỉ biết cắm cúi làm ăn, chắt chiu từng đồng, hy sinh mọi ước mơ riêng để nuôi ba đứa con ăn học đến nơi đến chốn. Chúng tôi chưa từng mong giàu sang, chỉ mong đến lúc tuổi già, ốm đau có con cái bên cạnh, một bát cháo, một lời hỏi han cũng đủ ấm lòng.
Nhưng đời không như chúng tôi nghĩ.
Một đêm mưa, chồng tôi trượt chân ngã trong nhà tắm. Ông nằm bất động, mặt tái mét, hơi thở yếu dần. Tôi run rẩy gọi cấp cứu rồi gọi từng đứa con.
Đứa cả nghe máy, giọng hối hả:
– “Con đang bận dự án, không bỏ được mẹ ơi.”
Đứa thứ hai im lặng vài giây rồi nói:
– “Con vừa vay tiền mua nhà, giờ không có tiền cũng không về được.”
Đứa út thậm chí còn thở dài:
– “Bố mẹ có bảo hiểm rồi mà, con đang kẹt việc.”
Cuộc gọi nào cũng kết thúc nhanh gọn. Không ai quay về. Không ai hỏi một câu: “Bố còn sống không?”
Đêm đó, tôi ngồi một mình trước phòng cấp cứu, tay run run nắm chặt chiếc túi nilon đựng hồ sơ bệnh án. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình già thật sự… và cô đơn đến đáng sợ.
Chồng tôi qua cơn nguy kịch, nhưng từ đó sức khỏe yếu hẳn. Ông ít nói, ánh mắt trũng sâu, không còn nhắc đến con cái như trước nữa. Một buổi chiều, ông nắm tay tôi, giọng bình thản đến đau lòng:
– “Bà à… mình sống vì con cả đời rồi. Giờ đến lúc sống cho mình thôi.”
Chúng tôi nhìn nhau rất lâu. Không nước mắt. Chỉ là một quyết định lặng lẽ.

Toàn bộ 3 tỷ đồng tiền tiết kiệm, số tiền chúng tôi định để lại cho các con, được chuyển thẳng vào một viện dưỡng lão cao cấp. Phòng sạch sẽ, có bác sĩ túc trực, có người trò chuyện mỗi ngày, có cả khu vườn đầy nắng để hai vợ chồng dắt tay nhau đi dạo.
Ngày chúng tôi dọn vào viện, ba đứa con kéo đến. Khi biết chuyện, đứa nào cũng sững sờ.
– “Sao bố mẹ lại vào đây? Tiền đó để cho tụi con chứ!”
– “Bố mẹ nghĩ cho con cái chút được không?”
Chồng tôi nhìn các con, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát:
– “Lúc bố nằm giữa ranh giới sống chết, không đứa nào nghĩ cho bố mẹ. Vậy thì số tiền này, bố mẹ dùng để mua những năm tháng cuối đời không phải chờ đợi ai.”
Không ai nói thêm lời nào.
Giờ đây, mỗi sáng tôi đẩy chồng ra sân, uống trà, nghe chim hót. Không lo làm phiền con cái, không tủi thân chờ điện thoại. Ba đứa con thỉnh thoảng ghé thăm, ánh mắt áy náy, hối hận hiện rõ. Nhưng chúng tôi không trách nữa.
Vì chúng tôi đã hiểu ra một điều muộn mà đúng:
Con cái không phải là bảo hiểm tuổi già.
Yêu thương phải đến từ cả hai phía.
Và đôi khi, lựa chọn tưởng chừng lạnh lùng… lại là cách duy nhất để giữ lại lòng tự trọng cho chính mình.