
Khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố hôm nay ngập tràn hoa tươi. Đó là đám cưới đôi của hai chị em song sinh Mai và Lan. Cả hai cô gái đều xinh đẹp, giỏi giang và lấy được những người chồng thành đạt, tử tế.
Trong bộ vest cũ được là phẳng phiu, ông Minh đứng nép ở một góc sảnh, đôi bàn tay thô ráp, chai sần cứ đan chặt vào nhau vì hồi hộp. Hôm nay, ông là người cha hạnh phúc nhất thế gian. Nhìn hai đứa con gái lộng lẫy trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, mắt ông nhòe đi. Ký ức về những ngày tháng gà trống nuôi con ùa về như một cuốn phim quay chậm.
Hai mươi hai năm trước, ngôi nhà cấp bốn dột nát ấy từng rung chuyển bởi tiếng khóc xé lòng của hai đứa trẻ lên bốn. Vợ ông – bà Hạnh, chê ông nghèo, chê cảnh “một túp lều tranh hai trái tim vàng” là ngu ngốc. Bà dứt áo ra đi vào một buổi chiều mưa tầm tã, để lại hai đứa con thơ dại đang sốt li bì.
Ông nhớ như in cảnh mình bế hai con chạy theo chiếc ô tô đen bóng đỗ đầu ngõ, nhưng chiếc xe ấy rồ ga phóng đi, bắn bùn đất lấm lem lên ba cha con. Từ đó, ông Minh vừa làm cha, vừa làm mẹ. Ban ngày ông đi phụ hồ, bốc vác, tối về đi nhặt ve chai. Có những ngày mưa bão, ba cha con chia nhau gói mì tôm, ông chỉ dám húp nước, nhường cái cho con. Bàn tay ông nứt nẻ, chảy máu vì xi măng, vôi vữa, nhưng chưa bao giờ ông để hai con phải nghỉ học một ngày.
Mai và Lan lớn lên, hiểu chuyện và thương bố vô cùng. Hai cô nỗ lực học hành, ra trường làm việc tại các tập đoàn lớn rồi gặp được ý trung nhân. Hôm nay là ngày ông Minh mãn nguyện nhất, ngày ông trao tay hai “báu vật” của đời mình cho những chàng rể hiền. Buổi lễ bắt đầu. Ánh đèn sân khấu rực rỡ chiếu vào ông Minh khi ông dắt tay hai con gái bước lên lễ đường. Tiếng nhạc du dương, không gian lắng đọng đầy xúc động.
Bỗng nhiên, cánh cửa hội trường bật mở rầm rầm. Một người phụ nữ trung niên, ăn mặc lòe loẹt, trang điểm đậm nhưng không che được nét khắc khổ và sự toan tính, xông vào. Bà ta giật lấy micro từ tay MC, hét lớn: – Dừng lại! Đám cưới này không thể tiếp tục nếu không có sự đồng ý của mẹ nó!
Cả hội trường ngỡ ngàng. Tiếng xì xào nổi lên. Ông Minh chết lặng. Dù hai mươi hai năm đã trôi qua, ông vẫn nhận ra người đàn bà ấy. Là Hạnh. Bà Hạnh nhìn quanh hội trường sang trọng, ánh mắt sáng rực lên vẻ tham lam. Bà ta quay sang phía nhà trai, giọng đanh lại: – Tôi là mẹ ruột của hai cái đứa này. Nghe nói chúng nó lấy chồng giàu, nhà ở phố lớn. Thế mà ngày vui trọng đại, chúng nó dám lờ đi người mẹ đứt ruột đẻ đau này à?
Rồi bà ta quay sang ông Minh, hất hàm: – Ông Minh, ông dạy con kiểu gì thế? Hôm nay tôi nói thẳng, công tôi mang nặng đẻ đau, giờ con gái lấy chồng đại gia, tôi yêu cầu mỗi đứa đưa tôi 250 triệu. Tổng là 500 triệu. Không đưa đủ, tôi sẽ quậy nát cái đám cưới này, để xem nhà chồng chúng nó còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ!
Không khí chùng xuống, căng thẳng tột độ. Bố mẹ chồng của Mai và Lan cau mày, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Ông Minh run rẩy bước lên, định nói gì đó để xoa dịu tình hình, để bảo vệ danh dự cho con.
Nhưng Mai và Lan đã nắm chặt tay bố, giữ ông lại. Hai cô gái nhìn nhau, gật đầu, rồi cùng bước lên phía trước, đối mặt với người đàn bà đang hùng hổ kia. Không một giọt nước mắt, ánh mắt họ sắc lạnh và kiên định. Mai cầm micro, giọng cô vang lên đanh thép, rõ ràng từng từ: – “Bà vừa nói đến hai chữ “mẹ ruột” sao? Bà nói đến công “mang nặng đẻ đau” sao”? Bà Hạnh vênh mặt: – “Chứ sao! Không có tao đẻ ra thì làm gì có chúng mày đứng đây mà mặc váy cô dâu”.
Lan tiếp lời, giọng cô nghẹn ngào nhưng đầy phẫn nộ: – “Đúng, bà có công sinh, nhưng bà không có công dưỡng. Bà hãy nhớ lại đi, 22 năm trước, ai là người dứt áo bỏ lại hai chị em con cùng bố đang ốm đau để bước lên ô tô theo người đàn ông lạ? Ngày đó, chị em tôi mới 4 tuổi, chạy theo xe bà đến mức ngã trầy xước cả mặt mũi, bà có ngoái lại nhìn một lần không”?
Cả hội trường im phăng phắc. Những vị khách bắt đầu nhìn bà Hạnh với ánh mắt khinh bỉ. Mai tiếp tục, hướng tay về phía ông Minh: – “Khi chúng tôi đói, bố là người nhịn ăn nhường cơm. Khi chúng tôi sốt, bố là người thức trắng đêm chườm khăn. Khi chúng tôi đỗ đại học, bố là người bán đi chiếc xe máy cà tàng duy nhất để đóng học phí. Trong suốt 22 năm qua, bà ở đâu? Bà có biết con mình sống chết ra sao không? Hay bà đang vui vẻ ở một nơi nào đó, cho đến khi nghe tin chúng tôi lấy chồng giàu thì mò về đòi tiền”?
Bà Hạnh bắt đầu lúng túng, mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố gào lên: – “Mày… đồ bất hiếu! Tao là mẹ mày… – Bà không xứng đáng! – Lan ngắt lời, giọng cô đanh lại như thép – 500 triệu ư? Một đồng bà cũng không được nhận đâu! Người xứng đáng nhận tất cả sự hiếu kính, tất cả tài sản và tình yêu của chúng tôi, chỉ có một người duy nhất. Đó là Bố tôi – ông Nguyễn Văn Minh.
Mai quay sang nhìn đội bảo vệ đang đứng chờ lệnh ở góc phòng: – Thưa các anh bảo vệ, người đàn bà này đang gây rối trật tự và tống tiền công khai. Bà ta làm loạn, chúng tôi sẽ nhờ công an can thiệp. Xin mời các anh đưa bà ta ra ngoài giúp chúng tôi! Bà Hạnh tái mét mặt mày. Bà ta không ngờ hai đứa con gái yếu đuối ngày xưa giờ lại cứng rắn đến thế. Thấy bảo vệ tiến lại gần, bà ta gào thét, lăn ra ăn vạ: – “Ối làng nước ơi! Con cái giàu sang phụ rẫy mẹ già! Trời cao có mắt không”!
Nhưng không ai thương cảm. Ngược lại, một tràng pháo tay vang lên từ phía bàn tiệc. Ban đầu lác đác, sau đó rào rào như sấm dậy. Mọi người vỗ tay ủng hộ hành động dứt khoát của hai cô dâu. – :Đúng lắm! Đuổi bà ta đi! – Loại mẹ bán con, không có tư cách đứng ở đây”! Bảo vệ nhanh chóng kẹp tay bà Hạnh, lôi xềnh xệch ra khỏi cửa lớn mặc cho bà ta chửi bới om sòm. Cánh cửa đóng lại, trả lại sự trang nghiêm cho buổi lễ.
Mai và Lan quay lại ôm chầm lấy ông Minh. Lúc này, người cha già mới bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má hóp: – “Bố ơi, bố đừng khóc. Ngày vui của chúng con mà. – Lan lau nước mắt cho bố. – Bố xin lỗi… bố làm khổ các con… – Ông Minh nghẹn ngào. – Không bố ạ. Bố là niềm tự hào lớn nhất của chúng con”. Hai chàng rể cũng bước tới, nắm lấy tay bố vợ: – “Bố yên tâm, chúng con sẽ cùng Mai và Lan phụng dưỡng bố. Bố vất vả cả đời rồi, giờ là lúc bố an hưởng tuổi già”.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, lần này ấm áp và chân thành hơn bao giờ hết. Trong ánh đèn lung linh, hình ảnh ba cha con ôm nhau khóc cười hạnh phúc trở thành khoảnh khắc đẹp nhất, xóa tan đi bóng ma của sự tham lam và ích kỷ vừa thoáng qua. Ông Minh hiểu rằng, dù không có người phụ nữ kia, ông đã nuôi dạy nên hai đóa hoa rực rỡ nhất, kiên cường nhất.