
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong căn phòng hồi sức tích cực. Tiếng máy đo nhịp tim kêu những tiếng “bíp… bíp” đều đều, lạnh lẽo như tiếng đếm ngược của tử thần. Hạnh nằm đó, gầy guộc, đôi mắt sâu hoắm chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt. Cô nắm chặt tay tôi, những ngón tay khẳng khiu lạnh toát. – Mình ơi… – Tiếng cô thều thào, đứt quãng qua mặt nạ oxy – Em… em có để lại… 5 tỷ… Trong cái hộc tủ dưới cùng… Chìa khóa… em giấu sau ảnh cưới…
Tôi nắm chặt tay vợ, nước mắt trào ra: – Anh biết rồi, em đừng nói nữa. Anh không cần tiền, anh chỉ cần em sống thôi Hạnh ơi! Hạnh lắc đầu yếu ớt, khóe mắt chảy ra một dòng lệ cuối cùng. Cô cố gắng mấp máy môi như muốn nói thêm lời xin lỗi, nhưng không kịp nữa. Đường chỉ tay trên màn hình chạy thẳng một đường dài vô tận. Vợ tôi đi rồi.
Đám tang của Hạnh diễn ra trong mưa tầm tã. Tôi đứng chết lặng bên di ảnh vợ, lòng đau như cắt. Hạnh ra đi khi mới 45 tuổi, để lại tôi và đứa con trai đang học đại học. Họ hàng bên ngoại đến đông đủ. Mẹ vợ khóc ngất lên ngất xuống, cậu em vợ, cô chị vợ ai nấy đều khăn tang trắng xóa, vẻ mặt bi ai sầu thảm lắm. Nhìn cảnh ấy, tôi lại càng thương vợ. Cả đời Hạnh sống vì gia đình, hiếu thảo với cha mẹ, nhường nhịn anh em.
Tôi nhớ lại 10 năm tôi đi xuất khẩu lao động bên Nhật, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, tháng nào cũng gửi đều đặn 50-60 triệu về cho Hạnh cất giữ. Tôi tin tưởng vợ tuyệt đối. Hạnh luôn bảo: “Anh cứ yên tâm, em gửi tiết kiệm hết rồi, sau này anh về già, vợ chồng mình có khoản dưỡng già, không phải phiền con cháu”.
Vậy mà, khi Hạnh phát hiện ung thư giai đoạn 3, bác sĩ bảo nếu có tiền dùng thuốc đích và phẫu thuật, khả năng sống trên 2 năm là rất cao. Chi phí khoảng hơn 1 tỷ. Tôi mừng rỡ bảo vợ rút tiền ra chữa trị. Nhưng Hạnh gạt phắt đi. – “Thôi mình ạ. Bệnh em giai đoạn cuối rồi, chữa tốn tiền mà có sống được đâu. Để 5 tỷ đó cho anh và con lo tương lai. Em không chữa đâu.”
Tôi van xin, quỳ lạy vợ, nhưng Hạnh nhất quyết từ chối điều trị, chỉ xin về nhà uống thuốc nam cầm cự. Tôi cứ ngỡ vợ xót tiền, vợ thương bố con tôi nên hy sinh. Nào ngờ, đằng sau sự “hy sinh” ấy là một bí mật kinh hoàng.
Một tuần sau đám tang, khi nỗi đau đã nguôi ngoai một chút, tôi nhớ đến lời trăn trối của vợ. 5 tỷ – số tiền mồ hôi nước mắt tôi cày cuốc 10 năm trời xứ người. Tôi cần lấy nó ra để lo cho con đi du học như ước nguyện của Hạnh. Tôi tìm thấy chiếc chìa khóa sau khung ảnh cưới. Mở ngăn tủ bí mật dưới đáy tủ quần áo, tôi thấy một bọc vải nhung đỏ được gói ghém kỹ càng.
Tim tôi đập mạnh. Tôi run run mở lớp vải ra. Nhưng bên trong không phải là những cuốn sổ tiết kiệm ngân hàng xanh đỏ như tôi tưởng tượng. Chỉ có một cuốn sổ bìa da màu đen, cũ kỹ, mép giấy đã sờn. Tôi lật trang đầu tiên. Nét chữ quen thuộc của Hạnh hiện ra, nhưng nội dung khiến tôi bủn rủn chân tay. Không phải nhật ký, mà là một cuốn Sổ Nợ.
- Ngày… tháng… năm…: Rút 500 triệu cho cậu Tú (em trai) vay mua đất. Hẹn 1 năm trả.
- Ngày… tháng… năm…: Rút 300 triệu đưa mẹ sửa nhà thờ tổ.
- Ngày… tháng… năm…: Chị Lan (chị gái) mượn 800 triệu chạy việc cho thằng Tí và trả nợ lô đề. Hẹn cuối năm trả.
- Ngày… tháng… năm…: Cậu Tú vay tiếp 1 tỷ để hùn vốn làm ăn…
Từng trang, từng trang một, con số cứ dài ra dằng dặc. Tôi cộng nhẩm, tổng số tiền Hạnh cho nhà ngoại vay lên đến đúng tròn 5 tỷ đồng. Toàn bộ số tiền tôi gửi về! Nhưng điều khiến tôi chết điếng không phải là việc Hạnh cho vay, mà là những dòng ghi chú nguệch ngoạc, nhòe nhoẹt nước mắt ở những trang cuối cùng – thời điểm Hạnh bắt đầu phát bệnh.
- Ngày 15/4: Bác sĩ bảo cần 200 triệu nhập viện gấp. Gọi cho cậu Tú, cậu bảo đất đóng băng không bán được, không có tiền. Cậu tắt máy.
- Ngày 20/4: Gọi chị Lan xin lại 50 triệu mua thuốc giảm đau. Chị bảo chị đang nợ ngập đầu, mày đòi tao thì tao chết cho mày xem.
- Ngày 25/4: Về quê xin mẹ tác động để các em trả bớt nợ cho con chữa bệnh. Mẹ bảo: “Thôi con ạ, bệnh mày đằng nào cũng chết, lấy tiền của các em làm lỡ dở tương lai chúng nó, tội nghiệp. Mày thương mẹ thì ráng chịu đựng”.
“Rầm!” Tôi đập mạnh tay xuống bàn, cuốn sổ rơi xuống đất. Lồng ngực tôi như muốn nổ tung vì tức giận và đau đớn.
Trời ơi! Hạnh ơi là Hạnh! Em ngu ngốc quá! Hóa ra, em không chữa bệnh không phải vì em muốn tiết kiệm cho anh. Mà là vì trong nhà không còn một xu dính túi! Hóa ra, cái gọi là “5 tỷ” em trăn trối, là 5 tỷ nằm trên giấy, nằm trong túi những kẻ tham lam mang danh “người thân” kia. Em nói dối anh đến phút cuối cùng vì sĩ diện với gia đình, hay vì em sợ anh sẽ phát điên lên?
Tôi nhớ lại đám tang tuần trước. Thằng Tú em vợ khóc to nhất, nó đập đầu vào quan tài chị: “Chị ơi sao chị bỏ em mà đi!”. Bà mẹ vợ ngất lên ngất xuống: “Con gái hiếu thảo của tôi ơi!”. Lúc đó tôi thấy thương cảm. Giờ nghĩ lại, tôi chỉ thấy ghê tởm. Chúng nó khóc thương Hạnh? Không! Chúng nó khóc vì mừng rỡ. Chủ nợ chết rồi, cuốn sổ nợ này Hạnh giấu kỹ thế kia, chắc chúng nghĩ sẽ chẳng bao giờ ai biết. 5 tỷ bạc – cái giá của mạng sống chị/con gái mình – chúng nuốt trọn một cách ngon lành.
Tôi cầm cuốn sổ lên, lao ra xe, phóng thẳng về quê ngoại. Đến nơi, cả nhà họ đang quây quần ăn cỗ lại mặt sau đám tang. Thấy tôi hầm hầm bước vào, mẹ vợ tươi cười: – Ơ kìa con rể, vào ăn cơm với mẹ cho vui. Tôi ném cuốn sổ đen xuống giữa mâm cỗ. Bát canh bắn tung tóe lên những khuôn mặt đang giả tạo cười nói. – Ăn đi! Ăn cho kỹ vào! Đây là thịt, là máu của cái Hạnh đấy!
Cả nhà vợ nhìn thấy cuốn sổ thì mặt cắt không còn giọt máu. Thằng Tú run lẩy bẩy đánh rơi cả bát cơm. Chị Lan thì lảng tránh ánh mắt tôi. Mẹ vợ lắp bắp: – Con… con nói gì thế? Sổ sách gì… Tôi gầm lên, tiếng hét vang vọng cả xóm làng: – Các người là lũ giết người! Vợ tôi bị bệnh có thể chữa được, nhưng chính các người đã tước đi cơ hội sống của cô ấy! Cô ấy chết vì không có tiền, trong khi tiền của tôi làm ra thì các người chia nhau tiêu xài phè phỡn. Cậu Tú mua ôtô mới, chị Lan xây nhà lầu, còn chị gái các người thì nằm chờ chết vì không có 200 triệu đóng viện phí!
– Con ơi… chuyện đâu còn có đó… – Mẹ vợ định đưa tay níu lấy tôi. Tôi hất tay bà ra, nhìn thẳng vào mắt người đàn bà mà tôi từng kính trọng gọi là mẹ: – Bà đừng chạm vào tôi! Bà bảo cái Hạnh “đằng nào cũng chết” nên đừng đòi tiền các em đúng không? Được, vậy thì hôm nay tôi tuyên bố: Cái Hạnh chết rồi, nhưng nợ thì không bao giờ xóa!
Tôi rút điện thoại ra, giơ lên cho họ thấy: – Tôi đã chụp lại toàn bộ cuốn sổ này và gửi cho luật sư rồi. Tiền tôi làm ra có chứng từ gửi về ngân hàng đứng tên Hạnh, Hạnh rút ra đưa cho các người đều có ngày tháng ghi chép. Tôi sẽ kiện các người ra tòa, tôi sẽ đòi lại từng xu, kể cả phải bán nhà, bán đất, bán cả cái lương tâm rẻ mạt của các người đi tôi cũng đòi cho bằng hết!
– Con rể ơi, mẹ xin con… Làm thế thì tan nát hết tình cảm… – Bà mẹ vợ quỳ sụp xuống.
Tôi cười chua chát, nước mắt lăn dài: – Tình cảm? Tình cảm đã chết theo vợ tôi vào cái ngày bà bảo cô ấy đừng chữa bệnh rồi. 5 tỷ này, tôi đòi về không phải để tiêu. Tôi sẽ mang đi làm từ thiện, đi cúng dường, để tích đức cho vợ tôi, để chuộc lại cái sự ngu dại của cô ấy khi tin tưởng nhầm vào lũ kền kền các người. Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, mặc kệ tiếng van xin, khóc lóc thảm thiết phía sau.
Trời vẫn mưa tầm tã. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, thầm thì: – Hạnh ơi, anh xin lỗi vì đã không biết sớm hơn. Nhưng em yên tâm, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu. Ở thế giới bên kia, em hãy mở mắt ra mà nhìn, anh sẽ dạy cho họ một bài học mà cả đời này họ không bao giờ quên được. Câu chuyện về 5 tỷ và cuốn sổ nợ máu ấy, là vết sẹo vĩnh viễn không bao giờ lành trong lòng tôi.