Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Bà Nội yêu cầu các cháu cấp dưỡng 15 triệu/tháng dù trước đó bà h//ất hủi không đếm xỉa tới 4 đứa cháu m//ồ côi cả cha lẫn mẹ!.

Posted on 23/12/2025 by BTV

Bà Nội yêu cầu các cháu cấp dưỡng 15 triệu/tháng dù trước đó bà h//ất hủi không đếm xỉa tới 4 đứa cháu m//ồ côi cả cha lẫn mẹ!.

Ở vùng quê nghèo miền Trung, sau khi cha mẹ mất trong một vụ ta//i nạn, Hưng – người anh cả mới 22 tuổi – trở thành trụ cột duy nhất của gia đình. Dưới anh là ba cô em gái còn nhỏ dại: Thảo, Vy và Hân. Lúc ấy, người thân bên nội chẳng ai muốn cưu mang.

Đặc biệt là bà nội – người từng ghé//t mẹ anh vì cho rằng bà không “môn đăng hộ đối” – lạnh lùng quay mặt đi, để mặc bốn anh em tự bươn chải.

Hưng bỏ lại giấc mơ đại học, gác lại cả tuổi trẻ và chuyện vợ con. Anh lao vào làm phụ hồ, bốc vác, có khi đi làm xa cả năm không về, chỉ mong tích cóp đủ tiền nuôi em ăn học.

Anh Hưng không chỉ nuôi em, mà còn dạy dỗ các em sống tử tế, lễ nghĩa. “Người nghèo có thể thiếu tiền, nhưng không được thiếu nhân cách”, anh thường nói vậy.

Năm tháng trôi qua, sự hy sinh thầm lặng của anh kết trái ngọt:

Thảo, cô em cả, học giỏi và trở thành bác sĩ chuyên khoa tim mạch, được một bệnh viện lớn ở TP.HCM mời về làm việc và kết hôn với con trai giám đốc bệnh viện – một gia đình danh giá, có học.

Vy, cô em thứ hai, mê kinh doanh và trở thành giám đốc điều hành cho một tập đoàn thời trang lớn sau thời gian du học ở Singapore. Cô kết hôn với một doanh nhân trẻ tuổi, thuộc top 30 dưới 30 của Forbes Việt Nam.

Còn Hân – cô út – là nghệ sĩ violin tài năng, từng đoạt giải quốc tế. Cô trở thành con dâu duy nhất của một đại gia bất động sản có tiếng, yêu nghệ thuật và sẵn sàng đầu tư cho vợ thực hiện ước mơ.

Ngày cả ba cô em gái lên xe hoa cùng lúc, trong một lễ cưới long trọng chưa từng có ở làng quê nhỏ, người ta thấy Hưng – trong bộ vest đơn giản nhưng chỉn chu – rơi nước mắt. Không phải vì buồn, mà vì lòng anh trào dâng một niềm tự hào, một niềm mãn nguyện mà bao năm cơ cực chưa bao giờ dập tắt được.

Thế nhưng…người bà nội cay nghiệ//t xuất hiện

 

Bà Nội yêu cầu các cháu cấp dưỡng 15 triệu/tháng dù trước đó bà h//ất hủi không đếm xỉa tới 4 đứa cháu m//ồ côi cả cha lẫn mẹ!.

Ở vùng quê nghèo miền Trung, sau khi cha mẹ mất trong một vụ ta//i nạn, Hưng – người anh cả mới 22 tuổi – trở thành trụ cột duy nhất của gia đình. Dưới anh là ba cô em gái còn nhỏ dại: Thảo, Vy và Hân. Lúc ấy, người thân bên nội chẳng ai muốn cưu mang.

Đặc biệt là bà nội – người từng ghé//t mẹ anh vì cho rằng bà không “môn đăng hộ đối” – lạnh lùng quay mặt đi, để mặc bốn anh em tự bươn chải.



Hưng bỏ lại giấc mơ đại học, gác lại cả tuổi trẻ và chuyện vợ con. Anh lao vào làm phụ hồ, bốc vác, có khi đi làm xa cả năm không về, chỉ mong tích cóp đủ tiền nuôi em ăn học.

Anh Hưng không chỉ nuôi em, mà còn dạy dỗ các em sống tử tế, lễ nghĩa. “Người nghèo có thể thiếu tiền, nhưng không được thiếu nhân cách”, anh thường nói vậy.

Năm tháng trôi qua, sự hy sinh thầm lặng của anh kết trái ngọt:

Thảo, cô em cả, học giỏi và trở thành bác sĩ chuyên khoa tim mạch, được một bệnh viện lớn ở TP.HCM mời về làm việc và kết hôn với con trai giám đốc bệnh viện – một gia đình danh giá, có học.Vy, cô em thứ hai, mê kinh doanh và trở thành giám đốc điều hành cho một tập đoàn thời trang lớn sau thời gian du học ở Singapore. Cô kết hôn với một doanh nhân trẻ tuổi, thuộc top 30 dưới 30 của Forbes Việt Nam.

Còn Hân – cô út – là nghệ sĩ violin tài năng, từng đoạt giải quốc tế. Cô trở thành con dâu duy nhất của một đại gia bất động sản có tiếng, yêu nghệ thuật và sẵn sàng đầu tư cho vợ thực hiện ước mơ.

Ngày cả ba cô em gái lên xe hoa cùng lúc, trong một lễ cưới long trọng chưa từng có ở làng quê nhỏ, người ta thấy Hưng – trong bộ vest đơn giản nhưng chỉn chu – rơi nước mắt. Không phải vì buồn, mà vì lòng anh trào dâng một niềm tự hào, một niềm mãn nguyện mà bao năm cơ cực chưa bao giờ dập tắt được.

Thế nhưng…người bà nội cay nghiệ//t xuất hiện.

…người bà nội cay nghiệt xuất hiện.

Bà chống gậy bước vào giữa sân cưới, trước mặt là quan khách đông đủ, ánh đèn rực rỡ, xe sang xếp dài kín cổng. Ánh mắt bà không còn là sự thờ ơ năm nào, mà là sự tính toán trần trụi.

Bà ho khan một tiếng, giọng cao và rõ:

— “Các cháu giờ thành đạt cả rồi. Bà già yếu, không ai nuôi. Từ tháng sau, mỗi đứa góp 3–4 triệu, tổng 15 triệu một tháng để bà dưỡng già. Đó là bổn phận.”

Cả sân cưới lặng như tờ.

Những người hàng xóm già nua nhìn nhau, có người cúi mặt, có người thở dài. Ai cũng nhớ rất rõ: năm xưa, bốn đứa trẻ mồ côi ôm nhau đứng trước cổng nhà nội, bà nội đã đóng sập cửa, nói đúng một câu:

— “Tao không nuôi con của cái loại đàn bà ấy.”


Ba cô em gái chết lặng

Thảo siết chặt tay chồng, môi run lên.
Vy cúi đầu, mắt đỏ hoe.
Hân quay mặt đi, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.

Không phải vì tiếc tiền.
Mà vì đau.

Đau cho những đêm đói rét,
đau cho những ngày anh Hưng gục xuống vì kiệt sức,
đau cho những năm tháng bà nội chưa từng hỏi: “Chúng mày sống chết thế nào?”


Và rồi… Hưng bước lên

Anh Hưng tiến ra trước.
Vẫn là dáng người rắn rỏi ấy, ánh mắt trầm tĩnh ấy – ánh mắt của một người đã đi qua quá nhiều mất mát.

Anh cúi đầu chào bà nội rất lễ phép.

Rồi anh nói, giọng không to, nhưng rõ từng chữ:

— “Bà nói đúng. Nuôi người già là bổn phận.”

Bà nội nở nụ cười đắc ý.

Nhưng ngay sau đó, Hưng nói tiếp:

— “Nhưng bổn phận ấy chỉ dành cho những người từng làm tròn nghĩa vụ của mình.”

Cả sân cưới xôn xao.

Anh rút từ cặp da ra một tập giấy.

— “Đây là đơn xác nhận của địa phương. Suốt 15 năm qua, bà không hề nuôi dưỡng, không trợ cấp, không chăm sóc bốn anh em chúng tôi – những đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ.”

— “Thậm chí, bà từng từ chối trách nhiệm bằng văn bản.”

Gương mặt bà nội tái đi.


Câu nói khiến bà không thể đứng vững

Hưng nhìn thẳng vào bà, giọng trầm xuống:

— “Chúng cháu không nợ bà nghĩa vụ.”
— “Nhưng vì đạo làm người, cháu vẫn sẽ chu cấp 3 triệu mỗi tháng — không phải vì bà xứng đáng, mà vì lòng chúng cháu không cho phép mình trở nên giống bà.”

Anh dừng lại, nói thêm một câu cuối cùng:

— “Còn 15 triệu… xin lỗi bà. Bà không nuôi chúng cháu ngày nào, thì cũng đừng coi chúng cháu là chỗ dựa lúc tuổi già.”


Kết

Bà nội khuỵu xuống ghế, gậy rơi khỏi tay.
Không ai vỗ tay.
Không ai cười.

Chỉ có sự im lặng nặng nề của một sự thật quá muộn màng.

Ba cô em gái bật khóc.
Hưng quay lại, ôm lấy các em, khẽ nói:

— “Anh không cho phép bất kỳ ai, kể cả người mang danh ruột thịt, lợi dụng mồ hôi và nước mắt của chúng ta.”

Ngoài cổng, gió quê thổi nhẹ.
Bốn anh em đứng cạnh nhau.

👉 Họ nghèo từng đồng một.
👉 Nhưng chưa từng nghèo tình nghĩa.

Và đôi khi,
báo hiếu không phải là đưa tiền,
mà là biết rõ ai xứng đáng để mình cúi đầu.

Bài viết mới

  • Chạy thế nào được hơn 1,6 tỷ/năm như tài xế Be hot nhất MXH? Hóa ra đây là cách anh ấy chạy xe kiếm tiền mỗi ngày
  • Doãn Hải My bị “phốt” hỗn với mẹ chồng quát Đoàn Văn Hậu ầm ầm, CDM tố thì nói 1 câu nhẹ nhàng nhưng thấm thía
  • Nhà Ông Hậu Trong Vòng 7 Ngày M-ất 2 Con Trai: Đến Lượt Đứa Út Nam Thì cả họ đứng tim Phát Hiện ra Sự Thật…
  • Bà Nội yêu cầu các cháu cấp dưỡng 15 triệu/tháng dù trước đó bà h//ất hủi không đếm xỉa tới 4 đứa cháu m//ồ côi cả cha lẫn mẹ!.
  • Đám tang lừa xóm làng của thiếu phụ giả qua đời, rời quan tài lúc nửa đêm: Người trực tiếp làm đám tang cho thị sững sờ sau 5 năm bị qua mặt mà không hay biết

Bình luận gần đây

Không có bình luận nào để hiển thị.

Lưu trữ

  • Tháng 12 2025
  • Tháng mười một 2025
  • Tháng 10 2025
  • Tháng 9 2025
  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×