Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

3 giờ sáng, màn hình điện thoại chồng tôi bỗng sáng lên, tôi nghe máy theo phản xạ

Posted on 14/12/2025 by BTV

3 giờ sáng, màn hình điện thoại chồng tôi bỗng sáng lên, tôi nghe máy theo phản xạ. Đầu dây bên kia, một giọng đàn ông lạnh tanh bật ra: “Đưa vợ tôi nghe máy.” Tôi lặng người, không xin lỗi. Không do dự. Chắc nịch như thể anh ta biết rõ mình đang gọi cho ai. Tôi nhìn sang người đàn ông nằm cạnh, hơi thở đều đều… và khoảnh khắc đó, tôi sợ nhất không phải cuộc gọi — mà là linh cảm có chuyện ở phía sau….3 giờ sáng, màn hình điện thoại chồng tôi bỗng sáng lên, rung nhẹ trên mặt tủ. Tôi vốn ngủ không sâu, nghe tiếng động liền với tay chụp lấy, sợ làm anh thức giấc. Trên màn hình hiện số lạ. Không tên, không ghi chú. Tôi nghe máy theo phản xạ.

“Alô?”

Đầu dây bên kia im lặng đúng hai nhịp thở. Rồi một giọng đàn ông trầm, lạnh và dứt khoát vang lên:
“Đưa vợ tôi nghe máy.”

Tôi lặng người. Không phải vì câu nói đó quá to, mà vì cách anh ta nói — chắc nịch, không thăm dò, không nhầm lẫn, như thể biết rõ mình đang gọi cho ai, và biết tôi đang cầm điện thoại của ai. Tôi không hỏi lại. Cổ họng nghẹn cứng.

“Tôi… tôi là vợ anh Hùng,” tôi nói, giọng nhỏ đến mức chính mình cũng không nghe rõ.

Đầu dây bên kia bật cười khẽ. Không phải kiểu cười vui, mà là tiếng cười của người đã nắm trong tay thứ mình cần.
“Vậy thì đúng rồi. Cô gọi chồng cô dậy đi.”

Tôi quay sang người đàn ông nằm cạnh. Hùng — chồng tôi — vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đều. Gương mặt quen thuộc ấy bỗng trở nên xa lạ. Tôi che loa, thì thầm:
“Anh là ai?”

“Cô không cần biết tôi là ai. Cô chỉ cần biết vợ tôi đang ở bên chồng cô.”

Tim tôi như rơi thẳng xuống bụng. Tôi bật ngồi dậy, lưng lạnh toát.
“Anh nói cái gì?”

Giọng người đàn ông chậm lại, từng chữ như được mài sắc:
“Ba tháng nay. Khách sạn. Căn hộ thuê theo giờ. Và cả nhà tôi, khi tôi đi công tác.”

Tôi cúp máy. Không suy nghĩ. Không xin lỗi. Không dám nghe thêm một lời nào nữa. Điện thoại vẫn rung lên, liên tục. Tôi đặt úp xuống bàn, tay run đến mức không đứng vững.

Tôi nhìn Hùng. Nhìn cái miệng từng nói yêu tôi, cái tay từng nắm tay tôi qua những năm tháng khó khăn. Không có dấu hiệu gì của một người đang giấu bí mật. Nhưng linh cảm trong tôi trỗi dậy dữ dội. Và điều khiến tôi sợ nhất lúc đó không phải cuộc gọi — mà là cảm giác, rằng mọi thứ tôi tin tưởng bấy lâu nay có thể sắp sụp đổ.

Tôi không đánh thức anh. Tôi nằm lại, nhắm mắt, giả vờ ngủ. Nhưng đầu óc quay cuồng. Người đàn ông kia là ai? Vợ anh ta là ai? Và vì sao anh ta chắc chắn đến vậy?

Ở khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: nếu có chuyện gì đó phía sau, thì sự thật sẽ không tự biến mất. Và bình minh sắp tới, có thể sẽ là buổi sáng dài nhất cuộc đời tôi…

 

3 giờ sáng, màn hình điện thoại chồng tôi bỗng sáng lên, tôi nghe máy theo phản xạ. Đầu dây bên kia, một giọng đàn ông lạnh tanh bật ra: “Đưa vợ tôi nghe máy.” Tôi lặng người, không xin lỗi. Không do dự. Chắc nịch như thể anh ta biết rõ mình đang gọi cho ai. Tôi nhìn sang người đàn ông nằm cạnh, hơi thở đều đều… và khoảnh khắc đó, tôi sợ nhất không phải cuộc gọi — mà là linh cảm có chuyện ở phía sau….3 giờ sáng, màn hình điện thoại chồng tôi bỗng sáng lên, rung nhẹ trên mặt tủ. Tôi vốn ngủ không sâu, nghe tiếng động liền với tay chụp lấy, sợ làm anh thức giấc. Trên màn hình hiện số lạ. Không tên, không ghi chú. Tôi nghe máy theo phản xạ.

“Alô?”

Đầu dây bên kia im lặng đúng hai nhịp thở. Rồi một giọng đàn ông trầm, lạnh và dứt khoát vang lên:
“Đưa vợ tôi nghe máy.”

Tôi lặng người. Không phải vì câu nói đó quá to, mà vì cách anh ta nói — chắc nịch, không thăm dò, không nhầm lẫn, như thể biết rõ mình đang gọi cho ai, và biết tôi đang cầm điện thoại của ai. Tôi không hỏi lại. Cổ họng nghẹn cứng.

“Tôi… tôi là vợ anh Hùng,” tôi nói, giọng nhỏ đến mức chính mình cũng không nghe rõ.



Đầu dây bên kia bật cười khẽ. Không phải kiểu cười vui, mà là tiếng cười của người đã nắm trong tay thứ mình cần.
“Vậy thì đúng rồi. Cô gọi chồng cô dậy đi.”

Tôi quay sang người đàn ông nằm cạnh. Hùng — chồng tôi — vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đều. Gương mặt quen thuộc ấy bỗng trở nên xa lạ. Tôi che loa, thì thầm:
“Anh là ai?”

“Cô không cần biết tôi là ai. Cô chỉ cần biết vợ tôi đang ở bên chồng cô.”

Tim tôi như rơi thẳng xuống bụng. Tôi bật ngồi dậy, lưng lạnh toát.
“Anh nói cái gì?”

Giọng người đàn ông chậm lại, từng chữ như được mài sắc:
“Ba tháng nay. Khách sạn. Căn hộ thuê theo giờ. Và cả nhà tôi, khi tôi đi công tác.”

Tôi cúp máy. Không suy nghĩ. Không xin lỗi. Không dám nghe thêm một lời nào nữa. Điện thoại vẫn rung lên, liên tục. Tôi đặt úp xuống bàn, tay run đến mức không đứng vững.

Tôi nhìn Hùng. Nhìn cái miệng từng nói yêu tôi, cái tay từng nắm tay tôi qua những năm tháng khó khăn. Không có dấu hiệu gì của một người đang giấu bí mật. Nhưng linh cảm trong tôi trỗi dậy dữ dội. Và điều khiến tôi sợ nhất lúc đó không phải cuộc gọi — mà là cảm giác, rằng mọi thứ tôi tin tưởng bấy lâu nay có thể sắp sụp đổ.

Tôi không đánh thức anh. Tôi nằm lại, nhắm mắt, giả vờ ngủ. Nhưng đầu óc quay cuồng. Người đàn ông kia là ai? Vợ anh ta là ai? Và vì sao anh ta chắc chắn đến vậy?

Ở khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: nếu có chuyện gì đó phía sau, thì sự thật sẽ không tự biến mất. Và bình minh sắp tới, có thể sẽ là buổi sáng dài nhất cuộc đời tôi… Quý độc giả xem thêm tại bình luận …

Trời gần sáng thì Hùng trở mình. Tôi vẫn nhắm mắt, nhưng từng hơi thở đều nghe rõ.

Lần này, tôi không cúp.

Tôi bước ra ban công, nghe máy.

Giọng người đàn ông đêm qua không còn lạnh, mà trầm hẳn xuống:

“Cô bình tĩnh nghe tôi nói. Tôi không gọi để đánh ghen. Tôi gọi… vì vợ tôi mất tích từ 2 giờ sáng.”

Tôi bám chặt lan can.

“Anh nói sao?”

“Xe cô ấy vẫn đỗ dưới hầm căn hộ. Điện thoại để lại trong phòng. Camera hành lang ghi nhận… cô ấy rời đi cùng chồng cô lúc 1 giờ 47.”

Tôi không còn nghe được tiếng chim buổi sáng nữa.

“Anh ta đưa cô ấy đi đâu?” – tôi hỏi, giọng khản đặc.

“Đó là điều tôi đang tìm. Nhưng trước khi báo công an, tôi nghĩ cô có quyền biết.”

Tôi quay vào phòng.

Hùng đang ngồi trên giường, lưng quay về phía tôi. Anh ta đang mặc áo.

“Anh đi đâu đấy?” – tôi hỏi.

Anh ta giật mình. Quay lại. Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết — linh cảm của mình không sai.

“Anh… có việc gấp.”

Tôi giơ điện thoại lên.

“Vợ anh mất tích rồi. Anh định nói với tôi lúc nào?”

Mặt Hùng trắng bệch.

Anh ta không chối. Không nổi giận. Không đóng kịch.

Anh ta chỉ ngồi sụp xuống.

“Anh không cố ý… Cô ấy nói muốn chấm dứt. Muốn gặp anh lần cuối.”

“Và rồi sao?”

Hùng ôm đầu:

“Cô ấy hoảng loạn trên đường. Nhảy xuống xe. Anh… anh không tìm thấy nữa.”

Tôi lùi lại một bước.

“Anh biết điều khủng khiếp nhất là gì không?”

Anh ta ngẩng lên.

“Không phải anh ngoại tình.
Mà là anh giấu tôi khi có thể đã xảy ra chuyện với một con người khác.”

Tôi gọi lại cho người đàn ông kia.

“Nếu anh chưa báo công an, hãy đến đây. Tôi sẽ đi cùng anh.”

Hùng hét lên:

“Em điên rồi à?!”

Tôi nhìn anh ta — bình thản đến lạnh người:

“Không. Em vừa tỉnh.”

Chiều hôm đó, người phụ nữ được tìm thấy. Cô ấy bị thương, còn sống, trong một trạm dừng xe cách thành phố 40km.

Hùng bị triệu tập điều tra.

Và hôn nhân của tôi — kết thúc trước khi tòa án ra bất kỳ phán quyết nào.

Nhiều tháng sau, tôi mới hiểu ra:

👉 Điều đáng sợ nhất không phải là cú điện thoại lúc 3 giờ sáng.
👉 Mà là khi bạn chợt nhận ra: người nằm cạnh mình mỗi đêm,
có thể là người bạn không hề quen biết.

Và có những linh cảm —
không đến để dọa ta sợ,
mà để kéo ta ra khỏi một cuộc đời sắp sụp đổ.

Bài viết mới

  • Giờ đã rõ nguyên nhân gia đình cố NS Thương Tín từ chối nhận quyên góp giúp đỡ xây mộ từ ca sĩ hải ngoại Đan Kim
  • Tôi đã mất ngủ cả tuần trước ngày tái hợp với chồng cũ
  • Đã rõ lí do gia đình Thương Tín từ chối việc ca sĩ Đan Kim xây mộ cho ông
  • Phản ứng của Hồng Loan sau khi bị réo tên nói ‘vô ơn’ vì không tới đám tang NS Thương Tín thắp cho ông nén nhang
  • Biết vợ cũ lấy chồng không giàu có, tôi đến để gi//ễu c//ợt, vừa nhìn chú rể, tôi về kh/óc cả đêm…

Bình luận gần đây

Không có bình luận nào để hiển thị.

Lưu trữ

  • Tháng 12 2025
  • Tháng mười một 2025
  • Tháng 10 2025
  • Tháng 9 2025
  • Tháng 8 2025
  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×